Ai ngờ, đến lúc bố cô – Tống Thanh Bình – đưa cô đi đăng ký sổ hộ khẩu, vừa bế vừa hạnh phúc đến mức đầu óc lâng lâng, tay viết loằng ngoằng theo cảm xúc. Cán bộ hộ tịch nhìn một lượt mấy nét bút như rồng bay phượng múa, thế là... cái tên trên sổ hộ khẩu từ “Tống Hạnh” thành ra... Tống Yểu.
Vợ chồng son nhìn sổ hộ khẩu, thấy cái tên xa lạ thì trừng mắt nhìn nhau, còn trong lòng Tống Yểu thì đang líu ríu ê a không ngừng gọi tên mới.
Lặp lại mấy lần cái tên “Tống Yểu”, nghe cũng êm tai, phát âm cũng thuận miệng, hai vợ chồng đành chấp nhận — vậy thì gọi là Tống Yểu đi!
Thế là “Hạnh Hạnh” thành nhũ danh của Tống Yểu.
Còn nhũ danh của Chu Tễ Niên là “Tiểu Bình”.
Anh chỉ mới vài tháng tuổi thì bố anh là Chu Văn Tài — một công an nhân dân — đã hy sinh trong một nhiệm vụ đặc biệt. Mẹ anh, Trần Tú Lan, khi ấy vừa mới hết cữ, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.
Nhà thiếu đi một người, nhưng lại thêm một tấm ảnh treo trang nghiêm trên tường, và một tờ “Giấy chứng nhận liệt sĩ” được Trần Tú Lan giấu sâu trong tủ. Bà không dám nhìn, chỉ sợ hai chữ “hy sinh” lại khiến mắt đỏ hoe.
Ngôi nhà hai mẹ con lặng lẽ ấy ngập tràn nỗi đau. Nước mắt đã nhuộm trắng cả những kỷ niệm.
Điều duy nhất mà Chu Văn Tài kịp để lại cho con trai bé bỏng chính là cái tên đầy thương nhớ ấy — Chu Tễ Niên.
Khi mang thai, Trần Tú Lan đang trải qua mùa mưa ẩm ướt, dễ khiến lòng người u buồn. Ngày nào Chu Văn Tài cũng phải dỗ bà thật nhiều lần.
Ấy vậy mà hôm sinh, thời tiết lại nắng đẹp bất ngờ.
Vì thế, hai vợ chồng đã tra từ điển, bàn bạc mãi rồi quyết định đặt tên con là “Tễ Niên” — mong sau này đời con sẽ sáng lạng, rực rỡ, cuộc đời sáng sủa, lộng lẫy.
Vào những đêm mưa khiến bà lại âm thầm rơi nước mắt, Trần Tú Lan thường đứng bên cửa sổ, vừa khóc vừa ngắm tấm ảnh chụp ba người duy nhất của gia đình nhỏ.
Nhớ về Chu Văn Tài, người đàn ông vụng về ấy lại từng kiên nhẫn làm bà vui vào những đêm mưa lạnh giá. Nhớ về cái đêm ông ấy ra đi, tiếng mưa rơi như nước mắt.
Bà lau nước mắt, đặt tên thân mật cho đứa con còn đỏ hỏn là “Tiểu Bình”.
Là chữ “Bình” trong đêm Giáng Sinh an lành — ngày anh chào đời. Là “bình an” mà bà mong con có được. Cũng là “quả táo” ngày đầu hẹn hò, khi anh lóng ngóng đưa bà túi kẹo táo với đôi tai đỏ như quả chín.