Bước thêm một tầng lầu nữa, cũng ở bên tay trái, chính là căn hộ 301 của nhà Tống Yểu – tầng trên nhà Chu Tễ Niên Niên.
Chỉ cách nhau một tầng, một trên một dưới, không quá gần cũng chẳng quá xa – khoảng cách vừa đủ để hai người trở thành thanh mai trúc mã. Và “thanh mai trúc mã” cũng là cụm từ mô tả đúng nhất về mối quan hệ giữa họ.
Chu Tễ Niên Niên luôn tự nhận mình không giỏi bằng Tống Yểu. Không đọc nhiều bằng cô, không lanh lợi bằng cô, không được mọi người yêu quý như cô… Có rất nhiều, rất nhiều điểm mà anh thấy mình kém hơn.
Nhưng nếu nói về chuyện “giác ngộ tuổi dậy thì”, thì có lẽ… Chu Tễ Niên lại nhỉnh hơn Tống Yểu một chút.
Ít nhất là, khi Tống Yểu còn đang ngượng ngùng vụng về, miệng nói không, lòng thì có, thì Chu Tễ Niên đã đi trước một bước, ngộ ra “chân lý thanh xuân”.
Một buổi chiều chạng vạng nọ, ánh hoàng hôn như rượu mơ dịu nhẹ đang được chưng cất, ánh lên sắc hồng ấm áp làm say lòng người.
Chu Tễ Niên đạp xe đèo Tống Yểu ngồi ghế sau, vừa nghêu ngao hát theo chiếc MP3 đang nghe qua tai nghe chung, vừa thong thả chở cô về sau giờ tan học.
Đến đoạn đèn đỏ, phải dừng gấp. Và cũng chính khoảnh khắc đó, Tống Yểu nhào lên ôm chặt lấy lưng anh theo quán tính. Bàn tay nhỏ bé của cô túm nhăn áo anh, ngực gần như dán vào lưng, hơi thở nóng hổi và nhịp tim đập của cả hai hoà vào nhau.
Ngay giây phút đó, Chu Tễ Niên chợt ngộ ra sự kỳ diệu của lực quán tính – và cũng ngộ ra điều gì đó mơ hồ nhưng đầy rung động. Trong ánh nắng chiều thơm mùi hoa quế ven đường, tim anh lỡ nhịp. Và đó cũng là lúc anh có được đáp án cho tình cảm của chính mình.
Đó là chuyện của tuổi 17 - 18, của một thời trong sáng và non nớt.
Một thời mà người ta còn đang sống trong những năm tháng đơn sơ, dưới tiếng rao ngoài ngõ, giữa những tiếng nhạc quảng cáo chợ trời sôi nổi, giữa tiếng reo mừng cả nước chúc mừng Thế vận hội Bắc Kinh, giữa những buổi tối mở video mạng tốc độ rùa trên Tieba và 3G…
Giữa những năm tháng không hoàn hảo, nhưng lại là quãng thời gian đẹp nhất. Họ đã cùng nhau lớn lên trong khu tập thể Ngọc Lan, trải qua một tuổi thơ thật dài, mà cũng thật ngắn ngủi.
Tống Yểu có biệt danh là Hạnh Hạnh.
Bởi khi mang thai, mẹ cô – Trương Hồng – rất thích ăn hạt hạnh nhân. Hai vợ chồng trẻ lúc ấy đã bàn rằng nếu đứa bé trong bụng là con gái, sẽ đặt tên là Tống Hạnh.