Hạt Táo

Chương 17: Ký ức thanh xuân

Tuổi thanh xuân trong video chao đảo, chớp mắt đã dừng hình trên chiếc MP3 đặt trên bàn bên cạnh.

Tống Yểu 18 tuổi lật ngược chiếc máy quay DV, thế là chuyển sang chế độ selfie.

Trong khung hình, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, có quầng thâm dưới mắt và một nốt mụn trên má. Cô không xinh lắm, nhưng đôi mắt cô lại rất sáng.

Cô quay đầu về phía người không lọt vào khung hình, hỏi: "Anh đang nghe bài hát gì thế?"

"Mỗi ngày." Người kia nhẹ nhàng trả lời như vài giọt mưa bóng mây bất chợt rơi vào một ngày nắng đẹp, nhanh chóng bốc hơi và biến mất.

Máy quay dịch sang bên trái một chút, thế là khuôn mặt của Chu Tễ Niên xuất hiện trong khung hình. Vào lúc đó, mọi thứ dường như tươi sáng hơn vài phần.

Anh đưa cho cô một bên tai nghe, cô cầm lấy, hai người vai kề vai lặng lẽ nghe nhạc.

Anh nhìn cuốn "Vương Hậu Hùng" đang mở trên bàn, trong khi cô nhìn bàn tay anh đang từ từ viết đề bài.

"Anh có gì muốn nói với em không?" Có lẽ đây là câu hỏi cuối cùng trong video này.

Chu Tễ Niên từ từ viết chữ "Giải" và dấu hai chấm, trong tai nghe Đào Triết hát "Tôi muốn mỗi ngày, mỗi ngày nói."

Anh chậm mất vài nhịp, từ từ nói: "Không có gì muốn nói cả."

Tống Yểu mười tám tuổi chống cằm, lặng lẽ lắng nghe nhạc, đôi môi mím chặt giấu một đoạn lời dài. Ngay khi cô vừa mở miệng, tiếng chuông báo giờ lại đột ngột cắt ngang, vì vậy chỉ đành vội vàng tắt video.

Màn hình điện thoại cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt cô khi cô tiến lại gần. Đôi mắt cô trong trẻo, kết cấu làn da trẻ trung của cô rất rõ nét.

Đêm mưa nặng hạt ở London, Tống Yểu cầm một chiếc ly rỗng, mất hồn nhìn chằm chằm vào bản thân mình lúc 18 tuổi trên điện thoại.

Điện thoại nóng ran, trên màn hình hiện lên rất nhiều hình ảnh Trương Hồng gửi tới. Đó là những chồng nhật ký của cô, từ những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tập viết ở trường mẫu giáo cho đến những trang ghi đầy lịch kiểm tra và thi của năm lớp 12, từ vài ba chữ đơn giản cho đến những trang giấy dài dằng dặc.

Tuổi thơ, thanh xuân và sự trưởng thành của cô được cô đọng lại thành những con chữ, trở thành những ký ức thú vị vào giây phút xa xôi này.

Có lẽ Tống Yểu nên cảm ơn thói quen ghi chép của mình, nhưng khi cô vừa mở ảnh ra liền thấy mấy chữ "Chu Tễ Niên", cô cảm thấy đầu óc trở nên choáng váng.

Thế là cô hoảng loạn tắt điện thoại. Mắt Tống Yểu không tìm được điểm dừng, lại mơ hồ nhìn vào bức ảnh cô và Chu Tễ Niên đứng cạnh nhau trên tường.

Tiếng mưa rơi lộp bộp đập vào cửa sổ đánh thức dòng suy nghĩ hỗn loạn của Tống Yểu. Cô muộn màng nhận ra, chiếc cốc trên tay mình chính là chiếc cốc nai con Bambi cô vừa đưa cho Chu Tễ Niên.

"Thanh mai trúc mã."

Cô im lặng nuốt những từ này lại, không phân biệt được nghĩa và loại từ, cuối cùng chỉ ủ thành một đêm khó ngủ.