Hạt Táo

Chương 16: Ký ức thanh xuân

Tống Yểu 23 tuổi trong đêm mưa London bỗng nhiên vớt vát ký ức nặng trĩu lên, đoạn video này hình như là cô tiện tay quay trong giờ giải lao trước lễ tuyên thệ 100 ngày.

Nhậm Kiều gãi mái tóc rối bù vì ngủ gật trong giờ. Cậu vẫn còn buồn ngủ nhưng đã hiểu ý tưởng phỏng vấn của Tống Yểu, cầm chiếc micro phiên bản bài thi ngữ văn của Trần Trinh Trinh, giọng vẫn còn nghèn nghẹn, bắt đầu nói lung tung một tràng dài.

"Được rồi, chỉ còn 100 ngày nữa là tới kỳ thi đại học, tớ muốn nói với kỳ thi đại học là hãy cứ phóng ngựa xông lên! Thi không đạt điểm cao hay học không giỏi cũng không phải cái gì sai trái, nó chắc chắn không thể quyết định cuộc đời đầy khí phách của tớ, tớ tin mình có một tương lai tươi sáng vô cùng!" Cậu càng nói càng phấn khởi, giọng điệu cao vυ't, quả thật có hơi ngông cuồng như khi cậu ở trên sân điền kinh.

Tống Yểu 18 tuổi vội chặn micro của cậu lại, bày tỏ cảm ơn một cách đơn giản rồi lập tức quay đi phỏng vấn người tiếp theo.

"Xin lỗi bạn học Trịnh Hiểu Thu, cậu có gì muốn nói về trường trung học thực nghiệm cậu đã học ba năm không?"

"Bạn học Lý, cậu có gì muốn nói với lớp 12/8 ban Xã hội chúng ta không?"

"Bạn học Điềm Điềm, tuổi trẻ của cậu có gì hối tiếc không?"



Những câu hỏi của Tống Yểu trong video là những lời kể méo mó, lướt qua từng khuôn mặt non nớt, giọng nói khác nhau nhưng đều ngây thơ và tràn đầy sức sống.

"Tớ muốn nói với thực nghiệm rằng: Trường học rác rưởi hủy thanh xuân của tôi! Trả tiền cho tôi!"

"Tôi yêu các bạn lớp 8! Rõ ràng còn 100 ngày nữa mới tốt nghiệp nhưng tớ đã bắt đầu nhớ lớp 12/8 rồi, rất yêu mọi người, yêu cái dáng cúi đầu làm bài tròn trịa và cao ngạo của mọi người, yêu cái âm thanh đồng thanh trả lời câu hỏi trong lớp, yêu sự đáng yêu và bao dung của mọi người."

"Tuổi trẻ có thể có nhiều điều hối tiếc, chẳng hạn như không thi được hạng nhất, không phản nghịch yêu sớm, không có một kỳ nghỉ trọn vẹn... Nhưng có lẽ chính những điều hối tiếc này đã làm cho cuộc sống trung học của tớ trở nên hoàn hảo."



Video đang dần kết thúc theo từng giây, lão Lưu không còn đứng trên bục giảng nữa, bảng đen thường viết đầy những chữ nguệch ngoạc đã được lau sạch, ánh chiều tà chiếu vào phòng học sáng sủa, các bạn học trong lớp đều đang thu dọn những bài kiểm tra, bài tập chưa làm xong, cầm theo những cuốn sổ tay để học thuộc và ghi nhớ, kẹp vài cây bút vào vở, bất kỳ lúc nào cũng chờ tiếng chuông báo tập trung ở sân trường để chuẩn bị cho cái được gọi là lễ tuyên thệ 100 ngày.

Góc quay của DV đang hạ thấp dần, cuối cùng Tống Yểu năm 18 tuổi cũng kết thúc buổi phỏng vấn thanh xuân ngẫu hứng vô nghĩa của mình, thở dốc ngồi về chỗ, ống kính bị che khuất bởi những chồng sách bài tập, giấy kiểm tra, vở ghi chép trên bàn.

Tính thống nhất của Ngụy Tấn triều Nam Bắc và thế giới vật chất hướng về phía "đứa trẻ 9 tháng tự biết thu giữ(*)", sin 30 và ache cùng nhau hòa vào dòng nước lạnh Peru.

(*) Khi đứa trẻ được chín tháng tuổi thì nó sẽ tự biết cầm nắm, thu giữ đồ vật. Câu này diễn tả một giai đoạn phát triển của trẻ sơ sinh, khi bé đạt đến khoảng chín tháng tuổi sẽ tự nhiên có khả năng phối hợp tay và mắt để cầm nắm và giữ các đồ vật xung quanh.