Thời thanh xuân không quyết định được có nói hay không của cô theo từng khoảnh khắc của những bức ảnh chụp vẽ nên một dấu chấm "hết phim".
Một vài ký ức ấm áp, mơ hồ, sắc bén, ngây ngô không rõ ràng ùn ùn kéo về.
Tống Yểu hít một hơi thật sâu, ngón tay run rẩy mở đoạn video cuối cùng gần một GB chậm rãi được truyền đến.
Mở đầu video là hành lang ồn ào, có lẽ tiếng cười the thé trong đó là của Trần Trinh Trinh đang kéo tay cô, người đang cầm máy quay. Máy quay từ từ lướt qua từng cơ thể đang lớn lên trong bộ đồng phục xanh đen trắng, xuyên qua hành lang dài và ánh nắng trong suốt, góc quay của camera dừng lại một giây trên tấm biển lớp 12/8 rồi chuyển vào trong lớp học.
Trên bục giảng là lão Lưu, thầy giáo dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp, vẫn còn khá nhiều tóc, đang nhiệt tình giảng bài cho những học sinh nối đuôi nhau hỏi bài.
Bạn học trực nhật dùng sức lau bảng, bụi phấn bay khắp lớp, làm mờ camera như những bông tuyết trên chiếc TV cũ tín hiệu kém.
Chiếc máy quay DV cũ lấy nét chậm đã chuyển sang cảnh quay tiếp theo, cô không hiểu được ý nghĩ lúc đó nhưng Tổng Yểu 17 – 18 tuổi đã hướng ống kính vào Trần Trinh Trinh cũng 17 – 18 tuổi, khuôn mặt cô ấy hơi mờ nhưng chiếc khuyên tai bạc cô ấy lén đeo lại sáng lên rất rõ.
Tiêu điểm dần chuyển đổi rồi dừng lại ngay chóp mũi đỏ ửng vì viêm mũi của Trần Trinh Trinh.
Tống Yểu 23 tuổi nghe thấy cô năm 18 tuổi cười hihi hỏi: "Xin chào bạn học Trần Trinh Trinh, tớ có thể phỏng vấn cậu nghĩ năm 20 tuổi sẽ trông như nào không?"
Trần Trinh Trinh vừa đi về chỗ ngồi vừa cầm bài thi ngữ văn cuối tháng Lương Mẫn vừa cuộn thành một cái ống, đưa lên môi như micro, nghiêm túc nói: "Bạn học Tống Yểu, tớ rất hân hạnh được nhận phỏng vấn của cậu." nhưng cô ấy không giấu được ý cười: "Tớ nghĩ tớ của năm 20 tuổi sẽ trở thành một người lớn rất lợi hại, sẽ đỗ vào một trường đại học rất tốt, sẽ học chuyên ngành tớ thích và sẽ trở thành một Trần Trinh Trinh không cảm thấy tiếc nuối."
Trần Trinh Trinh vừa trả lời vừa ngồi xuống ghế, khuôn mặt rạng rỡ như bóng bay lơ lửng giữa không trung chứa đầy ảo mộng tươi đẹp.
"Được rồi, cảm ơn cậu đã nhận lời phỏng vấn của tớ, chúc cậu trở thành người lớn lý tưởng của cậu!" Tống Yểu cầm camera nghiêm túc đáp lại, sau đó, màn hình lại thay đổi lần nữa.
Mục tiêu lần này là bạn cùng bàn của Trần Trinh Trinh - Nhậm Kiều.
"Xin hỏi bạn học Nhậm, còn 100 ngày nữa là tới kỳ thi đại học, cậu có điều gì muốn nói với kỳ thi đại học hoặc chính mình trong kỳ thi đại học không?"