Tống Yểu cũng không đợi Trần Trinh Trinh trả lời thêm gì, tâm phiền ý loạn rời khỏi giao diện trò chuyện. Cô vừa định tắt điện thoại, nhóm chat được ghim trên đầu đột nhiên hiện ra một loạt tin nhắn.
Tin nhắn đến từ nhóm chat gia đình "Hạnh phúc nhỏ của nhà họ Tống".
Tống Yểu không ngờ Tống Thanh Bình và Trương Hồng, hai người đã sắp sáu, bảy mươi tuổi, lại thức khuya để đóng gói hành lý chuyển nhà như vậy. Cô bất đắc dĩ click mở nhóm chat lên xem.
Đầu tiên là Tống Thanh Bình "cuồng con gái" dành lời khen có cánh cho tài nghệ nấu nướng bình thường của Tống Yểu, đồng thời gửi một đống emoji xanh đỏ màu mè. Tiếp đó, ông khuyên Tống Yểu ở nơi đất khách quê người đừng tự chịu ấm ức, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thiếu tiền phải nói với ông ngay, đừng cố gắng tự chịu.
Trương Hồng đã quá quen với cảnh cha con tình thâm này của họ, chỉ gửi mấy bức ảnh vào nhóm, toàn những món đồ bám đầy bụi bặm bà tìm thấy trong góc nhà lúc dọn hành lý tối nay.
Đầu tiên Tống Yểu ôn lại chút tình thân cha con với Tống Thanh Bình, cuối cùng vẫn kết thúc bằng câu nói quen thuộc, cô đủ tiền tiêu, bảo họ không cần lo lắng.
Sau đó, cô click vào mấy bức ảnh Trương Hồng gửi tới thì thấy một đống dây buộc tóc, kẹp tóc biến mất một cách bí ẩn của cô, chiếc tai nghe có dây lâu rồi không thấy bóng dáng, mấy cuốn nhật ký cô tìm suốt nửa năm trời vẫn không thấy đâu... và cả chiếc máy quay DV second-hand nhỏ đã biến mất không thấy tăm hơi ngay sau khi cô tốt nghiệp cấp 3, dù cô đã tìm bốn năm lần cũng chẳng thấy.
Đổ nước ấm vào chiếc cốc thủy tinh, Tống Yểu vừa dùng một tay nhắn tin nhờ Trương Hồng xuất những bức ảnh và video trong thẻ nhớ máy quay DV gửi cho cô, vừa từ từ cầm cốc uống nước.
Hiếm khi Trương Hồng có tâm trạng tốt, bà không chút do dự đồng ý giúp Tống Yểu xuất video, trong túi còn cất mấy xấp tiền riêng không biết Tống Thanh Bình đã lén lút giấu từ bao giờ bà tìm thấy khi dọn dẹp nhà cửa.
Trương Hồng gửi một loạt ảnh và video xuất ra được cho cô, cô mở ra xem.
Có bãi cỏ xanh vàng của trường trung học thực nghiệm bị đội bóng đá đá đến lồi lõm, có đóa mộc lan trắng đáng thương đẫm nước mưa dưới dãy lầu 3, có ánh hoàng hôn rực rỡ chỉ thuộc về những buổi tối tự học, có lão Lưu chủ nhiệm lớp phát kẹo dịp quốc tế thiếu nhi, có buổi thi đấu hữu nghị kịch tiếng anh miss Lâm tổ chức vào Giáng sinh, có cảnh tượng mọi người mồ hôi nhễ nhại, ồn ào náo nhiệt trong những buổi chạy hàng ngày năm lớp mười hai...