Hạt Táo

Chương 13: Nước mật ong chua ngọt

Bức ảnh này cũng không hoàn mỹ, nhưng không hiểu sao Tống Yểu lại rất thích.

Lúc đó tòa nhà Ngọc Lan còn chưa bị phá dỡ, hai gia đình tràn ngập hạnh phúc vụn vặt nhưng lại ấm áp, mà cô và Chu Tễ Niên vẫn là học sinh trung học bình thường hơn cả bình thường.

Mỗi ngày còn đang phiền não vì càng ngày càng nhiều bài tập trong cặp, Chu Tễ Niên sẽ nhường cho cô miếng kem ly đầu tiên của món Cocacola giá rẻ mát lạnh, mà cô cũng sẽ tự nhiên nhận lấy ống hút của anh uống một ngụm Cocacola lạnh lớn, sau đó nhét một viên vitamin mà Trương Hồn dặn đi dặn lại mỗi ngày vào trong miệng anh.

Trước khi xuất ngoại, không hiểu sao, Tống Yểu lại lấy bức ảnh dán trước bàn học trong nhà này xuống mang đi, rồi chẳng hiểu sao lại dán nó lên bàn học ở bên kia bờ đại dương

Cho nên, vừa rồi anh vẫn luôn nhìn bức ảnh này sao?

Tống Yểu không hiểu rõ, giống như càng lớn lên cô càng không hiểu được Chu Tễ Niên.

Đầu rối bời, giống như vừa bị nhồi vào tủ lạnh bừa bộn vậy.

Thế là Tống Yểu lựa chọn xin giúp đỡ, lại cầm điện thoại di động lên, tìm khung chat với Trần Trinh Trinh.

Tống: Chu Tễ Niên vừa đến thăm tớ.

Rõ ràng lúc này đã là hai, ba giờ khuya ở Bắc Kinh, nhưng Trần Trinh Trinh đang làm trâu làm ngựa thực tập ở công ty hành đầu không biết lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh như vậy, chênh lệch cách bảy tiếng mà lập tức trả lời lại, trả lời một đống lớn dấu chấm hỏi và dấu chấm than.

Điện thoại bị spam, Tống Yểu bất đắc dĩ.

Trần Trinh Trinh: Nếu như tớ nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi cậu ấy thổ lộ nhỉ!

Tống: Ừm.

Trần Trinh Trinh: A a a có thể phát cho tớ một thanh mai trúc mã như này hay không!

Trần Trinh Trinh: Chắc chắn cậu ấy còn chưa hết hi vọng với cậu!

Trần Trinh Trinh: Cậu có thể nói cho tớ biết rốt cuộc vì sao cậu từ chối Chu Tễ Niên hay không! Cậu ấy là Chu Tễ Niên đấy!

Tống Yểu nhìn những câu cách màn hình cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Trần Trinh Trinh, cô cắn môi, một lúc lâu cũng không gõ được một chữ, không chỉ đầu mà trái tim cũng bắt đầu lộn xộn.

Giống như là tấm ảnh chụp quá chói kia, chỉ có thể nhìn thấy một ít hình người, tất cả những thứ khác đều trống rỗng.

Tống: Có lẽ cũng bởi vì, chúng tớ là thanh mai trúc mã.

Kẻ địch giả thời thanh xuân, bỗng nhiên biến thành cái tên trên nhật ký tâm sự thời thiếu nữ.

Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái, không phải sao?