Trọng Sinh: Phó Gia Lại Sa Lưới Tình Của Thời Tiểu Thư

Chương 2: Trọng Sinh Rực Rỡ, Thẳng Tay Hủy Hôn! (2)

Không gian trong sảnh Cục Dân Chính bỗng rơi vào tĩnh lặng.

Mọi ánh mắt đồng loạt dồn về phía này.

Cục Dân Chính chia thành hai khu, một bên dành cho kết hôn, bên còn lại dành cho ly hôn. Hôm nay tất cả những người có mặt ở đây đều đến để kết hôn, từ trước đến nay chưa từng thấy cặp đôi nào chưa cưới mà đã động tay động chân.

Có kịch hay rồi!

Bị tát ngay giữa chốn đông người, gương mặt Lăng Dương lập tức tối sầm lại. Anh ta cố kiềm chế cơn giận, lên tiếng chất vấn:

"Thời Mạt, em phát điên gì vậy?"

Trong mắt Thời Mạt sự căm hận vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trước mặt và quan sát khung cảnh xung quanh, một cảm xúc vừa xa lạ vừa quen thuộc bất ngờ ùa đến.

Nỗi tuyệt vọng, căm hận và đau đớn cuộn trào như sóng dữ dâng lên rồi rút xuống, để rồi cuối cùng lắng đọng thành một niềm vui sướиɠ tột cùng - một cảm xúc mà chẳng ai có thể thấu hiểu.

Cô đã trọng sinh rồi!

Cô trọng sinh về đúng ngày mình và tra nam đi làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Điều quan trọng hơn là bọn họ vẫn chưa thực sự nhận được giấy chứng nhận kết hôn!

Thời Mạt nhanh chóng nắm bắt tình hình, ánh mắt nhìn về phía Lăng Dương bỗng lóe lên tia giảo hoạt đầy thích thú.

Cô ôm đầu, khẽ “ai da” một tiếng, vẻ mặt không dám tin nhìn xuống bàn tay mình, rồi lại ngước lên nhìn Lăng Dương.

Sau đó, giọng nói pha lẫn chút áy náy vang lên:

“Lăng Dương, em… em không cố ý đâu, vừa nãy em mơ thấy ác mộng, không làm anh đau chứ?”

Mơ ác mộng? Em nghĩ một phút là đủ để mơ thấy ác mộng chắc?!

Ngủ giỏi đến đâu cũng không thể nhanh vậy chứ?!

Lăng Dương tức đến mức suýt buột miệng chửi thề nhưng nghĩ đến ba trăm triệu sắp vào tay, anh ta đành nuốt cơn giận xuống.

Anh ta mím môi, cố nén cơn giận, trầm giọng nói: “Không sao, tiếp tục đi, nhân viên làm thủ tục đã chờ lâu rồi.”

Thời Mạt chẳng thèm để ý đến giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của anh ta, cô cầm lấy xấp tài liệu mà nhân viên sắp thu lại gọn gàng xếp lại rồi nhét vào túi xách của mình.

“Lăng Dương, xin lỗi nhé, tự nhiên em nhớ ra còn quên một số thứ. Chuyện kết hôn này… để hôm khác đi.”

Dứt lời, cô xách túi ung dung giẫm gót giày cao gót xuống nền, từng tiếng "cộp cộp" vang lên dứt khoát và đầy kiêu hãnh khi cô rời khỏi đại sảnh.

Lăng Dương sững sờ một giây, đến khi phản ứng lại thì chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe màu đỏ lao vυ't đi, biến mất ngay trước mắt anh ta.

Mặt trời rực rỡ trên cao, nắng gắt như thiêu như đốt nhưng Thời Mạt lại cảm thấy từng cơn lạnh lẽo len lỏi vào tận xương tủy, khiến toàn thân tê buốt.