Trọng Sinh: Phó Gia Lại Sa Lưới Tình Của Thời Tiểu Thư

Chương 1: Trọng Sinh Rực Rỡ, Thẳng Tay Hủy Hôn! (1)

"Ba trăm triệu, cưới tôi đi!"

"Đây, ba trăm triệu tiền âm phủ, trả lại cho anh, nhớ giữ mà tiêu dưới đó cho tốt nhé."

Xấp tiền giấy in đầy số 0 nhẹ nhàng rơi khỏi tay người phụ nữ, lướt qua gương mặt đẫm nước mắt của Thời Mạt cuối cùng rơi xuống đôi chân đã teo rút nghiêm trọng của cô.

"Lăng Dương, Khương Diệu Diệu, hai người nhất định sẽ gặp báo ứng!"

Lăng Dương cười khẩy, âm thanh tràn đầy sự mỉa mai. Ngay sau đó, bàn tay to lớn vô tình đẩy mạnh cả người Thời Mạt lẫn chiếc xe lăn dưới thân cô lập tức lăn thẳng xuống từ bậc thềm cao. Máu tươi nhuộm đỏ bậc thang, sắc đỏ phản chiếu dưới ánh hoàng hôn như thể than khóc cho số phận bi thương của cô.

Khoảnh khắc đôi mắt dần khép lại, Thời Mạt trông thấy cặp nam nữ trên đài cao đang ôm nhau tình tứ. Những giọt nước mắt hối hận lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt hòa vào vũng máu ấm dưới thân, không biết đâu là nước mắt đâu mới là nỗi đau tột cùng? Là vết thương rỉ máu trên da thịt hay sự tuyệt vọng đến tận xương tủy?

Một khát vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng - Cho cô sống lại! Sống lại để gϊếŧ chết đôi cẩu nam nữ này!



"Thời Mạt, em tỉnh trước đã, làm xong thủ tục kết hôn anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay."

"Tiểu thư, cô không sao chứ? Có cần tôi gọi xe cứu thương không?"

Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, quen thuộc nhưng xa vời, tựa như đến từ nơi sâu thẳm nào đó lướt qua tâm trí cô, để lại từng đợt nhức buốt trong đầu.

Bên cạnh còn có một giọng nữ dịu dàng, ấm áp hơn người đàn ông kia rất nhiều.

Thời Mạt đang tựa vào sofa trong sảnh lớn của Cục Dân Chính. Khi nãy, cô vừa đứng dậy định đưa giấy tờ đã ký cho nhân viên thì bất ngờ hoa mắt chóng mặt, ngất lịm đi.

Tiếng ong ong trong tai xen lẫn giọng nói của đôi nam nữ kia khiến cô nhíu chặt mày, khẽ "ưm" một tiếng.

Thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại, Lăng Dương liền thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay, dù thế nào anh ta cũng phải lấy được tờ giấy chứng nhận kết hôn này. Nghĩ đến con số ba trăm triệu sắp được chuyển vào tài khoản, anh ta đè nén sự bực bội cúi người nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt Thời Mạt, cố tỏ ra dịu dàng dưới ánh mắt nghi hoặc của nhân viên công tác:

"Mau tỉnh lại đi, chỉ cần ký xong là chúng ta có thể đến bệnh viện ngay, được không?”

Hơi thở quen thuộc xộc vào mũi, kéo theo cơn buồn nôn dữ dội. Cơn đau từ kiếp trước đến kiếp này như dòng nước lạnh buốt lan khắp tứ chi.

Đôi mắt Thời Mạt đột ngột mở bừng, đáy mắt tràn ngập căm hận, đối diện thẳng với khuôn mặt của Lăng Dương.

Anh ta rõ ràng bị ánh nhìn này làm cho hoảng sợ, bàn tay cứng đờ quên cả việc rút lại.

Cũng tại anh ta tự đưa mặt tới gần, Thời Mạt chẳng chút do dự, giơ tay thẳng thừng tát mạnh một cái!

Giọng cô không còn mềm mại như trước mà lạnh lùng, rõ ràng lộ ra sự chán ghét:

"Tránh xa tôi ra!"

Bốp!