Trọng Sinh: Phó Gia Lại Sa Lưới Tình Của Thời Tiểu Thư

Chương 3

Lúc còn ở Cục Dân Chính, cô vẫn hoài nghi tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng bây giờ, hai vết bầm tím in hằn trên đùi trắng nõn chính là minh chứng rõ ràng đây không phải mơ!

Ông trời cho cô một cơ hội quay lại, kéo cô thoát khỏi vũng lầy địa ngục.

Cô đã có cơ hội báo thù cho chính mình và gia đình!

Kiếp trước, sau khi cô và Lăng Dương nhận giấy chứng nhận kết hôn anh ta liền nhận được ba trăm triệu từ nhà họ Thời, giúp công ty của anh ta vượt qua khủng hoảng. Nhờ sự hậu thuẫn từ Thời gia mà leo lên như diều gặp gió.

Có người chỉ khi giàu có mới bộc lộ bản chất tồi tệ nhưng cũng có kẻ ngay từ trong bản chất đã là đồ cặn bã

Lăng Dương chính là loại thứ hai.

Sau khi kết hôn, bộ mặt thật của anh ta dần lộ ra giống như một con quỷ đói tham lam, từng chút một nuốt chửng giá trị của cô, hút cạn tài sản nhà họ Thời thậm chí còn cướp đi cả mạng của cô!

"A!"

Đầu óc Thời Mạt đang rối bời với những kế hoạch báo thù, nên không chú ý phía trước có một chiếc xe đang dừng đèn đỏ.

Cô đạp phanh quá muộn, đầu va mạnh vào vô lăng, cơn choáng váng ập đến.

Trong làn sương mờ ảo trước mắt, cô chỉ thấy một bóng dáng cao lớn bước xuống từ chiếc xe phía trước, sải bước về phía mình. Sau đó, cô chẳng biết gì nữa.



Tại bệnh viện, sau khi dặn dò vài câu về tình trạng bệnh nhân, nữ bác sĩ trẻ đứng trước giường bệnh cung kính báo cáo với vẻ chuyên nghiệp và cẩn trọng.

Người đàn ông khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt bàn tay thon dài khẽ phất lên, ra hiệu cho cô ta rời đi.

Nữ bác sĩ sững người trong chốc lát, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt điển trai đến mức bức người của anh, cô lập tức bỏ qua thái độ lạnh lùng kia thậm chí còn cảm thấy chút rung động khó tả.

Trước khi rời đi, cô ta còn tranh thủ lén nhìn thêm vài lần ánh mắt đầy tiếc nuối, rồi mới lưu luyến quay người rời khỏi phòng.

Người đàn ông quay sang căn dặn:

“Giang Xuyên, báo cho người nhà cô ta đến chăm sóc.”

Thời Mạt vừa tỉnh lại, liền nghe thấy câu này.

Cô hơi cử động, cảm giác mu bàn tay mát lạnh - là ống truyền dịch.

“Phó tổng, cô ấy tỉnh rồi.”

Giang Xuyên vừa định dùng ngón tay Thời Mạt để mở khóa điện thoại, nhưng ngay lúc đó anh ta bắt gặp một đôi mắt tĩnh lặng, sâu thẳm đang chăm chú nhìn mình.

Bất giác, sống lưng Giang Xuyên thẳng tắp, thoáng chốc có cảm giác như đang đối diện với ông chủ của mình.

Phó Trần Duyệt chậm rãi xoay người lại.

Thời Mạt cũng nhanh chóng nhận ra người đàn ông trước mặt là ai, có lẽ… đây chính là “nạn nhân” bị cô đâm phải hôm nay.

Dùng từ “đẹp trai” để hình dung người này dường như quá đơn giản.

Anh cao chừng một mét chín, dáng người cao lớn với vòng eo săn chắc. Bộ vest đen tinh tế càng tôn lên khí chất lạnh lùng, bí ẩn, khiến người ta vô thức dè chừng, không dám nhìn quá lâu.

Đặc biệt là gương mặt ấy, từng đường nét sắc sảo, tỷ lệ cân đối hoàn hảo đến mức như được tạc ra từ khuôn mẫu. Nhưng chính sự tinh tế ấy không hề làm giảm đi vẻ uy nghiêm, ngược lại còn tạo ra một áp lực vô hình, khiến người đối diện không khỏi sợ hãi .

Nhất là khi ánh mắt anh trầm xuống, khóa chặt vào cô bản năng mách bảo Thời Mạt nên lùi về sau một chút.

Lúc này, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Đã tỉnh rồi thì gọi người nhà đến đi. Tai nạn lần này là lỗi hoàn toàn của cô, chắc cô không định chối bỏ trách nhiệm chứ?”

Phó Trần Duyệt nói xong, hơi nâng cằm, ra hiệu cho cô giải thích.

Thời Mạt khẽ cụp mắt, né tránh ánh nhìn của anh.

Nghe đến hai chữ “người nhà” trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức khó tả.

Kiếp trước, cho đến tận lúc chết cô cũng không được gặp người thân lần cuối.

Nghĩ đến lần đoàn tụ sắp tới, cô vừa mong chờ lại vừa sợ hãi.

Thấy cô im lặng, ánh mắt còn lộ ra chút hoảng hốt mắt cũng đỏ lên như sắp khóc, Phó Trần Duyệt hờ hững nhướng mày:

“Cô muốn quỵt nợ sao?”

Thời Mạt chớp mắt một cái, rồi đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo vẻ yếu ớt vô tội:

“Tiên sinh, tôi… tôi không nhớ mình là ai…”