Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 5

Nếu cậu không thể chọn lựa sự ra đời của mình, không thể chọn lựa bố mẹ mình, không thể chọn lựa trường học và sở thích của mình, vậy thì hãy kiểm soát cái chết của mình.

Duy chỉ có cái chết.

Cậu làm bất cứ việc gì cũng có thói quen diễn tập trước, vì vậy hôm qua cậu đã giấu bố mẹ lén đến công viên giải trí, trải nghiệm nhảy bungee.

Nói thật, không có cảm giác gì, ngoại trừ cảm giác mất trọng lực sinh lý trong khoảnh khắc nhảy xuống, sự tăng lên của adrenaline thậm chí còn không kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng tiếng la hét của những người khác nhảy xuống.

Liên Tinh Dạ nhìn Apollo: "Tiếc thật, đến khi chết rồi tôi cũng không biết cậu trông như thế nào."

Apollo nhún vai không quan tâm: "Biết đâu đợi cậu chết rồi cậu sẽ biết."

Liên Tinh Dạ cúi đầu nhìn xuống, phía dưới một màu đen kịt, nhìn lâu, thậm chí còn có ảo giác phía trước là mặt đất bằng phẳng.

"Cậu xuống trước giúp tôi xem độ cao thế nào, có chướng ngại vật gì không, có thể chết hẳn không."

Nếu cú ngã này không chết, thì trước khi chết lần sau, chỉ có thể sống dở chết dở.

Apollo nghe lời nhảy xuống. Liên Tinh Dạ nhìn thấy cơ thể màu đen của Apollo hòa làm một với màn đêm, sau đó dang rộng vòng tay, cùng màn đêm chào đón cậu.

"Ok ok tôi đến đây." Liên Tinh Dạ nói, sau đó nhấc một chân lên.

Ngay lúc này, điện thoại trong túi rung lên.

Liên Tinh Dạ sửng sốt một chút, sau đó lấy điện thoại ra đặt trên lan can ngay cạnh chân mình. Sau đó không chút do dự bước ra không trung. Cứ như thể phía trước thực sự chỉ là một mặt đất bằng phẳng.

Cậu không xem tin nhắn là của ai, không phải cậu không quan tâm, chỉ là cậu không cho rằng có ai sẽ nhớ đến mình.

Chắc là tin nhắn rác thôi, không có gì đáng xem.

Cuộc đời ngắn ngủi của Liên Tinh Dạ chưa từng được trải nghiệm tự do, nhưng vào lúc này lại được trải nghiệm cảm giác bay lượn.

Người ta luôn dùng hình ảnh bay lượn làm biểu tượng của tự do, đây có phải cũng là cảm giác của tự do không?

Rầm!

Đầu tiên chạm đất là xương chân, khớp mắt cá chân lập tức vỡ nát, cho dù may mắn sống sót, cũng không thể đi lại được nữa.

Sau đó là xương chậu, xương cụt, cột sống thắt lưng, cột sống cổ, dưới tác động của lực va chạm cực lớn, tất cả đều gãy xương, xương đùi, xương cẳng chân, xương cánh tay gấp lại như tờ giấy.

Cơ thể của Liên Tinh Dạ rơi xuống đất, nảy lên cao như quả bóng, rơi xuống, lại nảy lên, lại rơi xuống, cuối cùng cũng dừng lại.

Mỗi lần rơi xuống và nảy lên, cánh tay và hai chân của cậu đều bị mặt đất gấp lại một lần.

Một bàn chân của cậu chạm vào cẳng chân, chân còn lại hình như chạm vào cổ cậu, Liên Tinh Dạ không rõ lắm, lúc này mắt cậu vẫn mở, nhưng tầm nhìn rất méo mó, cậu đoán chừng hình dạng của mình lúc này có lẽ hơi quái dị.

Cậu nhìn thấy có vật nhọn màu trắng đâm vào eo cậu, hình như xuyên thủng thận của cậu, nhưng trên người cậu rõ ràng không mang theo bất cứ thứ gì, ngay cả điện thoại cũng để trên sân thượng. Vậy đây là gì?

Sau đó, cậu phát hiện ra đầu nhọn của vật đó lại nối liền với da của cậu, hình như xuyên ra từ dưới ngực cậu.

Liên Tinh Dạ chợt hiểu ra, thì ra đây là xương sườn bị gãy của cậu.

Cậu nhìn thấy da thịt khắp người mình bị xương gãy xuyên thủng, cuộn lại như cánh hoa, lộ ra phần thịt non đỏ tươi. L*иg ngực cũng bị xuyên thủng. Ruột từ trong bụng chảy ra, trông hơi ghê tởm.

Lúc này cậu vẫn chưa chết, ý thức của cậu vẫn còn khá tỉnh táo.

Cậu nghe thấy bên tai không ngừng có tiếng răng rắc, là xương của cậu đang từng khúc từng khúc vỡ vụn. Cậu còn cảm thấy đầu mình lạnh buốt, hình như bị ai đó mở toang ra, có chất lỏng đυ.c ngầu nhớp nháp từ trong đầu cậu chảy ra.

Cậu cảm nhận rõ ràng sự sống của mình từng chút một từ cơ thể cậu chảy vào màn đêm vô biên, nhưng cậu không thể cử động, chỉ có thể nằm bẹp trên mặt đất như một cục bùn cô độc.

Thì ra thời gian có thể trôi qua chậm như vậy, biển cả hóa nương dâu và vật đổi sao dời dường như đều trải qua một vòng luân hồi trong mắt cậu.

Sao mình vẫn chưa chết.

Đau quá, khắp người chỗ nào cũng đau.

Cậu hối hận rồi, cậu nên úp mặt xuống đất.

Không biết qua bao lâu, cảnh sát đến, lúc này máu của Liên Tinh Dạ đã lạnh.

Cậu đã báo cảnh sát trước, nhờ người đến thu dọn thi thể, chỉ sợ ngày hôm sau bị thầy cô và học sinh vô tội nhìn thấy, dọa sợ người khác.

Nhìn từ trên bầu trời xuống, thi thể của Liên Tinh Dạ giống như một chậu hoa trồng dưới đất.

Cơ thể là chậu hoa, đầu là bông hoa, xương gãy là mảnh ngói vỡ, máu lan tỏa khắp cơ thể theo từng đợt, là nước rỉ ra từ chậu hoa.

Sinh mệnh của Liên Tinh Dạ đã nở rộ hết mình dưới bầu trời đêm tuổi 18.

Cậu đã chết.

==========

Liên Tinh Dạ (Ánh sao trong đêm): Tên này nhấn mạnh sự tương phản giữa ánh sáng của những ngôi sao và bóng tối của màn đêm. Tên của cậu thể hiện một niềm hy vọng le lói, một khát vọng sống mãnh liệt, nhưng cuối cùng lại bị dập tắt bởi bóng tối.