Thế là cậu cố gắng, cố gắng, cuối cùng cũng cố gắng đến khi thi đại học xong. Cậu muốn nhân ba tháng nghỉ hè dài để đi du lịch, cậu đã xem được rất nhiều thành phố xinh đẹp trên tạp chí du lịch, nơi nào cậu cũng muốn đến.
Cậu còn muốn đi leo núi, trượt tuyết, trượt zipline, nếu có điều kiện, cậu còn muốn thử nhảy dù và tàu lượn.
Thậm chí đã lên kế hoạch chi tiết. Cả đời này cậu chưa từng ra khỏi tỉnh, cậu định đi vòng quanh trong tỉnh trước, sau đó đi chơi xung quanh tỉnh, rồi đi về phía bắc, đến Thần Nông Giá* xem khỉ vàng, đi leo núi tuyết, đi tắm suối nước nóng.
*Là một khu vực rừng núi và khu bảo tồn thiên nhiên nằm ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Cậu vừa vui mừng vừa hồi hộp mong chờ nói kế hoạch của mình cho mẹ nghe. Cậu không định xin thêm tiền của gia đình, cậu chỉ muốn cầu xin mẹ cậu, trả lại cho cậu tiền mừng tuổi của mười tám năm qua. Mẹ đã hứa trước đó, nếu cậu thi đại học tốt, sẽ trả lại tiền cho cậu, tùy cậu muốn dùng thế nào thì dùng.
Mẹ nói: "Đi du lịch? Chúng ta lấy đâu ra tiền cho con? Tiền mừng tuổi? Đó là để dành cho con sau này kết hôn mua nhà. Thi đại học xong rồi, nhưng đây không phải là kết thúc, mà là cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, vẫn chưa phải lúc để lơ là, biết không? Lên đại học mới là lúc thật sự phấn đấu, là tiền đề để bước vào xã hội, càng phải nắm bắt thật tốt. Trong thời gian trước khi khai giảng, con hãy tự học online ở nhà trước, học trước một chút. Mẹ đã tải cho con một số phần mềm học tập rồi, mỗi ngày sẽ kiểm tra tiến độ học tập của con. Đừng nghĩ đến việc lén chơi game, mẹ sẽ kiểm tra thời gian sử dụng ứng dụng trên điện thoại của con. Đợi đến khi chính thức khai giảng, sẽ trực tiếp dẫn trước người khác một bước ngay từ vạch xuất phát..."
Liên Tinh Dạ đã không còn nghe thấy âm thanh nữa, toàn thân cậu bắt đầu run rẩy như bị điện giật, đồng tử co giãn thất thường, khuôn mặt mẹ lúc xa lúc gần, cảm giác bất lực, suy yếu vô tận như con thú dữ được mở cổng, trong nháy mắt nhào tới cậu, gào thét, xé xác trong cơ thể cậu một cách bừa bãi.
Cậu như thể giây tiếp theo sẽ ngã xuống, nhưng trong lòng cậu vẫn còn một sợi dây níu giữ, cậu cảm thấy mình vẫn còn có thể tranh thủ một chút.
Giọt nước tràn ly cuối cùng, là chuyện chọn chuyên ngành.
Liên Tinh Dạ muốn học khảo cổ học, nhưng gia đình cậu không đồng ý.
Gia đình muốn cậu học kế toán hoặc kinh doanh, sau này vào một doanh nghiệp nhà nước tốt làm quản lý, trở thành một nhân viên văn phòng trong một công ty lớn, hoặc trực tiếp ở lại trường đại học làm giảng viên, để gia đình cậu trở thành tầng lớp trung lưu không phải lo cơm ăn áo mặc.
Nếu Liên Tinh Dạ muốn thi vào ngành khảo cổ học, trong suốt thời gian học đại học, gia đình sẽ không cho cậu một đồng nào nữa. Có nghĩa là, từ thời điểm cậu thi đại học xong, cậu không còn bất kỳ nguồn thu nhập nào.
Thực ra, vừa học vừa làm thêm cũng không phải là không được, chỉ là Liên Tinh Dạ đột nhiên nhận ra, thì ra trên thế giới này thật sự không có bất kỳ thứ gì thuộc về mình.
Lý tưởng và tương lai của Liên Tinh Dạ thuộc về bố mẹ cậu, bố mẹ muốn cậu thi vào chuyên ngành gì thì cậu phải thi vào chuyên ngành đó, bố mẹ muốn cậu làm công việc gì thì cậu phải làm công việc đó, sau này có lẽ muốn cậu kết hôn với ai thì cậu phải kết hôn với người đó, muốn cậu sinh mấy đứa con thì cậu phải sinh mấy đứa con.
Liên Tinh Dạ không thể có lý tưởng, bản ngã, tương lai. Cậu chỉ là một cục bùn nhão, ai cũng có thể đến tát một cái, mắng vài câu, giẫm vài cái. Bố mẹ cậu thao túng cuộc đời cậu, tùy ý nặn cậu thành hình tròn hình dẹt, không thích thì đập nát, nặn lại lần nữa, cho đến khi nặn ra hình dạng mình hài lòng mới thôi.
Cái chết là thứ duy nhất Liên Tinh Dạ có thể nắm giữ trong tay.