Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 6

Phòng thi yên tĩnh, các học sinh mặc đồng phục cắm cúi viết bài, từng tiếng sột soạt do bút và giấy của các bạn học xung quanh ma sát vào nhau vang lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sâu sắc dây thần kinh nhạy cảm của thí sinh, dường như chỉ cần dừng lại một giây, sẽ bị người khác bỏ xa một điểm.

Mà đối với học sinh lớp 12, điểm số chính là sinh mệnh, thiếu một điểm chẳng khác nào bớt đi mười năm tuổi thọ. Vì thế, họ chỉ có thể như lừa kéo cối, không ngừng viết, không ngừng viết, dù cổ tay mỏi nhừ sắp đứt cũng không dám dừng lại. Huống chi đây còn là môn thi Ngữ Văn, cho dù không biết làm, trước tiên cứ viết kín bài thi đã.

Trong bầu không khí cực kỳ căng thẳng như vậy, giám thị lại ngồi trước bục giảng, trăm điều nhàm chán nghịch điện thoại.

Trường trung học số 1 Phổ Hoa của họ là trường có tài nguyên giáo dục tốt nhất thành phố, đồng thời cũng là trường có phương châm giáo dục nghiêm ngặt, căng thẳng nhất.

Lớp 10, lớp 11 xây dựng nền tảng, lớp 12 tập trung thực chiến, thi cử là chuyện thường ngày.

Một tuần thi thử một lần, một tháng thi lớn một lần chỉ là sắp xếp của trường, các thầy cô trong lớp còn thường xuyên kiểm tra đột xuất, cho nên đối với kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12 này, tâm thái của giám thị khá là bình thản. Sau này còn nhiều sự kiện lớn hơn nữa.

Hơn nữa, người thi đâu phải là giáo viên.

Giám thị không chú ý, Liên Tinh Dạ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bàn đầu tiên đã rất lâu không động bút.

Vị trí ngồi thi được sắp xếp theo thứ tự của toàn khối trong kỳ thi cuối kỳ năm lớp 11, Liên Tinh Dạ là người đứng đầu khối trong kỳ thi cuối kỳ trước.

Nhưng lúc này, Liên Tinh Dạ ngồi tại chỗ, lại cảm thấy bản thân như đang chết đuối, hít thở khó khăn, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Điều tồi tệ nhất là tay phải đang viết của cậu đã run rẩy nửa tiếng đồng hồ, khiến cho phần sau của bài văn nét chữ nhem nhuốc, chỉ riêng nét chữ thôi đã bị trừ kha khá điểm rồi.

Cậu không sợ thi cử, ban đầu rõ ràng rất tốt. Kỳ thi tháng đầu năm học luôn là một đòn phủ đầu đối với học sinh. Liên Tinh Dạ tuy không thể nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng tuyệt đối không đến mức hành văn bị tắc nghẽn, càng không thể giống như hiện tại, một chữ cũng không viết ra được.

Đồng hồ trong phòng thi được cố ý chỉnh cho có tiếng, mỗi lần kim giây di chuyển đều phát ra tiếng "tích" "tích". Đây là một trong những đặc điểm giảng dạy của trường họ, nhằm nhắc nhở học sinh từng giây từng phút thời gian trôi qua nhanh như thế nào, vì vậy phải trân trọng thời gian.

Các em chỉ có thể viết nhanh hơn, liều mạng viết, không chỉ vượt qua những người xung quanh, mà còn phải vượt qua sự truy đuổi của thời gian.

Hiện tại, từng tiếng "tích tích" này đều như mũi khoan khoan vào tim Liên Tinh Dạ, từng chút một mài mòn dây thần kinh mỏng manh của cậu.

Ngực cậu như thể có một tảng đá lớn, chặn đường hô hấp đang co rút của Liên Tinh Dạ, tiếng ve sầu mùa hè hòa cùng tiếng ù tai chói tai trong tai cậu, thay nhau giằng xé tế bào não của cậu.

Liên Tinh Dạ nghe thấy tiếng mạch đập dữ dội như tiếng búa gõ vào cổ tay bị dao cứa loạn xạ của cậu, mỗi nhịp đập đều khiến đầu óc cậu choáng váng, buồn nôn muốn nôn.

Cậu biết mình vốn có chút không bình thường, thỉnh thoảng sẽ phát điên, nhưng sao lại có thể phát bệnh vào lúc này... sao có thể vào lúc mình đang thi chứ!

Liên Tinh Dạ gấp đến mức trào nước mắt, trong lòng tràn ngập sự căm hận nồng đậm đối với bản thân. Cậu như người chết đuối bám lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất, run rẩy nắm lấy cây bút trước mặt. Nhưng cậu càng lo lắng, bút càng không cầm chắc, chữ viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu xí ghê tởm như sâu bọ.

Liên Tinh Dạ nhìn chằm chằm vào chữ viết trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự căm hận ngày càng nồng đậm và sự tức giận vì sự bất lực của bản thân.

Nếu bây giờ bên cạnh cậu có một con dao, nhất định cậu sẽ không do dự đâm vào cơ thể mình.

Cậu thật sự hận không thể đâm chết bản thân. Đâm từng nhát từng nhát, rồi rút ra, để thịt trắng hếu lật ra, hoặc dứt khoát phẫn nộ chặt đứt bàn tay vô dụng này.

Nhưng bây giờ bên cạnh không có dao, chỉ có bút, cậu lại không thể trước mặt giám thị mà đâm bút vào cổ tay. Hiện tại cậu vẫn còn lý trí, để kiềm chế cảm xúc, cũng để giữ bình tĩnh, cậu chỉ có thể dùng sức cắn khớp ngón tay trỏ của tay trái.

Cậu cắn tay, tay vẫn run rẩy giữa hàm răng, khiến cả hàm răng cậu run theo, cậu chỉ có thể càng dùng sức, mùi máu tanh lan tỏa trên đầu lưỡi, vết thương chưa lành lại bị cậu cắn rách.

Mỗi lần cậu phát bệnh trước mặt mọi người trong lớp học, cậu đều cắn khớp ngón tay của mình, vết thương đã rách hàng trăm lần, chỗ thịt đó đã sớm nát bét, đã biến thành thịt chết.

Ngay lúc Liên Tinh Dạ hận không thể cắn chết bản thân, bàn sau cậu đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, chẳng khác nào tiếng pháo nổ ngay sát sau lưng cậu.

Liên Tinh Dạ suýt chút nữa sợ đến mức nhảy dựng lên, miễn cưỡng tỉnh táo lại từ trạng thái hỗn loạn.

Cả phòng thi cũng bị dọa sợ. Điện thoại của giám thị rơi xuống đất, thầy ngượng ngùng nhặt lên, tức giận đập mạnh xuống bàn, sải bước về phía sau Liên Tinh Dạ.

Liên Tinh Dạ cố gắng nhớ lại xem ai ngồi sau mình. Phản ứng của cậu bây giờ có chút chậm chạp.

Ồ, Lâu Chiếu Lâm, người đứng thứ hai khối, theo lời bố mẹ cậu, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cậu trong kỳ thi đại học.

Lâu Chiếu Lâm không biết phát điên cái gì, đầu tiên là hét lớn một tiếng, sau đó bắt đầu gào khóc.

Liên Tinh Dạ lười quay đầu lại, nhưng Lâu Chiếu Lâm quá ồn ào, tiếng gào khóc, từng tiếng từng tiếng gào vào sau gáy cậu, như từng đợt sóng nước mắt cuồn cuộn trào vào trong não cậu, cuốn trôi hết mọi yêu hận tình thù, muốn sống muốn chết của cậu.