Thẩm Ngọc cười một tiếng, chỉ tay về một phía: “Lục sư muội đùa rồi, dựa vào tu vi của muội, chẳng lẽ lại không phát hiện ra chỗ nào quanh đây lưu lại khí tức yêu thú nồng đậm nhất hay sao? Nơi đó chính là hướng khí tức nặng nhất, theo ta thấy thì mộng yểm thú hẳn là đã bỏ chạy theo hướng đó rồi.”
Lục Chi Thanh lập tức thả lỏng người, nói: “Sư tỷ nói rất đúng. Vừa rồi là do ta nhất thời nóng vội, không để ý kỹ càng.”
Trong cuốn tiểu thuyết này, nàng có ấn tượng rất tốt với nữ chính. Có thể nói, từ đầu đến cuối truyện, Lục Chi Thanh luôn là nhân vật tích cực, thông minh, thiện lương nhưng không hề mang tính thánh mẫu, đồng thời cũng vô cùng đáng tin cậy trong vai trò đồng đội. Mãi cho đến cuối cùng... trước khi tên đại phản diện Ma Tôn chỉ xuất hiện trong ba nghìn chữ cuối cùng xuất hiện, nàng luôn cho rằng nữ chính sẽ thực hiện được tâm nguyện, cuối cùng cùng nam chính có phần hơi ngốc nghếch kia phi thăng lên tiên giới.
Chẳng ngờ tới ở chương cuối cùng, nguyên thân vì cứu nam chính mà chết dưới tay Ma Tôn, nam nữ chính cũng đều tử trận, rất nhiều tông môn bị ma môn tấn công trọng thương, cuối cùng ma tu chiếm lĩnh Thanh Uyên giới — chính là thế giới này. Truyện kết thúc bằng việc Thanh Uyên giới đại loạn, toàn bộ nhân vật chính và phụ đều tử vong.
Thật sự là kết cục cẩu huyết đến cực điểm.
Nàng đã mắng từ tối tới tận bốn năm giờ sáng, chịu không nổi ngủ thϊếp đi, kết quả vừa tỉnh dậy thì xuyên vào đây rồi.
“Lục sư muội.” Thẩm Ngọc nghiêm túc đưa tay vỗ vai Lục Chi Thanh, giọng điệu chân thành: “Sau này muội phải chú ý nhiều hơn tới những dị thường xung quanh mình đấy, Thanh Uyên giới này không thái bình đâu.”
Với thân phận nữ chính, có hào quang nữ chính cộng thêm sự phối hợp của hào quang nam chính, lại có thêm nàng — người xuyên thư hiểu rõ tình tiết — trợ giúp nữa, hẳn là sẽ không bi thảm như trong nguyên tác chứ nhỉ?
Những lời này Thẩm Ngọc không tiện nói thẳng ra, chỉ có thể âm thầm chú ý thêm trong tương lai, nhân tiện nhắc nhở nàng ấy vào những tình tiết mấu chốt.
Lục Chi Thanh nghe xong lại có chút ngơ ngác.
Nàng không nhịn được nhớ lại tác phong trước kia của đối phương, dù là... sư tỷ hiện giờ không còn vì chuyện của Tiêu sư huynh mà mang ác cảm với nàng nữa, nhưng cũng không nên bỗng dưng trở nên thân thiện, gần gũi như bây giờ mới phải chứ.
“Sư tỷ, muội cứ cảm thấy sau chuyện mộng yểm thú lần này, tỷ hình như trở nên hơi...”
Lục Chi Thanh còn đang cân nhắc lời nói, Thẩm Ngọc đã lập tức nhìn thấu ý nghĩ của nàng, tiếp lời: “Có chút kỳ lạ đúng không?”
Người trước mặt hơi do dự gật đầu.
Thẩm Ngọc trong lòng khẽ thở dài. Đây quả thật là nữ chính ở đầu truyện, còn chưa trải qua nhiều sóng gió nên mới có thể ngây thơ, đáng yêu như vậy.
Thẩm Ngọc nói: “Sư muội à, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể chỉ dùng một hai câu là giải thích rõ ràng được. Muội chỉ cần hiểu, sư tỷ sau khi cận chiến đối mặt trực tiếp với mộng yểm thú một trận, bỗng nhiên nghĩ thông suốt được nhiều điều, không còn suy nghĩ nhiều như trước nữa. Muội hiểu không?”
Lục Chi Thanh ngẩn người một lúc, sau đó mới hiểu ra hàm ý nhấn mạnh trong vài từ ngữ của nàng ấy, nhất thời tâm trạng trở nên phức tạp khó tả. Thái độ của sư tỷ đối với nàng bấy lâu nay… cuối cùng, cũng thay đổi rồi.
“Sư tỷ, ta và Tiêu sư huynh...” Lục Chi Thanh không nhịn được muốn giải thích.
“Ấy, nói đến mới nhớ.” Thẩm Ngọc ngắt lời đối phương, chỉ chỉ ra phía sau, dùng cách nguyên chủ thường gọi nam chính nói: “Tiêu sư đệ từ nãy đến giờ cứ luôn nhìn sang bên này, ánh mắt lo lắng vô cùng đấy.”
Không chỉ mỗi nam chính, mà ngay cả các sư đệ, sư muội xung quanh cũng đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía các nàng, một đám người dùng giọng mà tự họ cho là rất nhỏ, khe khẽ bàn luận đầy chấn động.
“Đại sư tỷ từ khi nào lại dịu dàng như thế nhỉ, lại còn nói chuyện lâu như vậy với Lục sư tỷ nữa chứ?”
“Phải đấy, đại sư tỷ trước giờ luôn lạnh lùng cơ mà.”
“Mau nhìn Tiêu sư huynh kìa!”
“Theo ta biết, mấy năm gần đây đại sư tỷ càng ngày càng kỳ lạ, chính là vì chuyện của Tiêu sư huynh và Lục sư tỷ...”
“Lúc trước đại sư tỷ gần như là nhìn Tiêu sư huynh lớn lên, tình cảm hai người không giống bình thường. Sau khi Lục sư tỷ đến, trong lòng sinh chút khoảng cách cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Thế bây giờ là tình huống gì đây, hai vị sư tỷ làm hòa rồi à?”
Lục Chi Thanh thuận theo hướng tay nàng chỉ nhìn sang bên kia, rất nhanh quay đầu lại, vành tai đỏ lên một chút.
Thẩm Ngọc cười nói: “Mau qua bên đó đi. Nhân tiện thông báo cho những người khác nữa, thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường. Yêu thú kia chạy trốn theo hướng về phía trấn Ngũ Vân rồi.”