Nhặt Được Sư Đệ Là Phản Diện, Phải Làm Sao?

Chương 1

“Đại sư tỷ đã ngồi ở kia lâu lắm rồi, các ngươi nói xem, nàng đang nghĩ gì thế?”

“Ta thấy sắc mặt đại sư tỷ tái nhợt, ánh mắt ngây ngốc, chắc hẳn là đang suy nghĩ chuyện quan trọng.”

“Chắc là vừa rồi bị con mộng yểm thú đã sinh linh trí kia dọa sợ rồi chăng.”

“Cút qua một bên đi! Đại sư tỷ mà giống ngươi, bị yêu thú dọa à?”

“Vậy không phải, chẳng lẽ là vì...”

“Suỵt! Chuyện này không được nói! Lần trước có người nói như vậy, đại sư tỷ liền kiếm cớ cho hắn đi chịu phạt rồi đấy.” Giọng của người đang nói càng ngày càng nhỏ, tới cuối còn chột dạ liếc mắt nhìn về phía Thẩm Ngọc đang ngồi dưới gốc cây, vừa đúng lúc ánh mắt chạm nhau, hắn tức khắc run lên một cái, hoảng hốt kéo theo vài sư đệ sư muội bên cạnh chạy sang chỗ khác.

Thẩm Ngọc duy trì nét mặt lạnh lùng, nhìn mấy vị sư đệ sư muội vừa rồi chạy qua đám lá khô sang chỗ khác nghỉ ngơi. Chờ đến khi không còn ánh mắt nào chú ý tới nàng nữa, Thẩm Ngọc mới nặng nề thở dài một tiếng.

Nàng cũng như mọi khi, trước lúc ngủ mở ra một quyển tiểu thuyết, thức trắng cả đêm để đọc hết, cuối cùng lại bị cái kết cẩu huyết làm cho tức giận đến mức chửi ầm lên.

Nhưng vạn lần không ngờ tới, chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy, nàng lại cứ thế xuyên vào thân thể của nhân vật nữ phụ trùng tên trong chính cuốn tiểu thuyết kia.

Vừa nghĩ tới lúc mở mắt ra liền nhìn thấy một con yêu thú khổng lồ, toàn thân màu tím, lông mao trên người dơ bẩn bết lại thành từng mảng, vóc dáng trông giống như con ngựa, miệng mở rộng, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn lao thẳng về phía mình, Thẩm Ngọc bất giác run lên một cái.

Nếu không phải lúc ấy trong lòng nàng bùng lên khát vọng sinh tồn mãnh liệt, thúc giục thanh linh kiếm trong tay tự động bay ra đỡ được một đòn, khiến con yêu thú kia sợ hãi bỏ chạy, thì chỉ sợ nàng vừa xuyên đến đã lập tức phải đi gặp Diêm Vương rồi!

“Sư tỷ.” Một giọng nữ êm tai truyền đến bên tai nàng.

Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đang từ trong đám đông những thiếu niên tuấn mỹ bước về phía mình, đặc biệt nổi bật.

Đây chính là nữ chính trong truyện, Lục Chi Thanh.

“Sư tỷ, tỷ thấy thế nào rồi, có bị thương ở đâu không?”

Đối phương bước tới trước mặt Thẩm Ngọc, cúi đầu xuống, biểu cảm hoàn toàn không che giấu sự quan tâm lo lắng.

Nhưng Thẩm Ngọc đã từng đọc qua truyện, đương nhiên nàng biết rõ, nữ chính lúc này trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ và dè chừng với việc con yêu thú kia đột nhiên phát cuồng thăng cấp, lại còn phá vỡ trận pháp săn yêu mà bọn họ đã bố trí.

“Không sao.”

Lục Chi Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi xuống cạnh Thẩm Ngọc, khó hiểu hỏi nàng: “Sư tỷ, con mộng yểm thú kia sao đột nhiên trở nên mạnh như vậy, còn trong trận pháp... trực tiếp thăng cấp nữa? Chẳng phải sư thúc ở Vấn Thế đường từng nói rằng, yêu thú lần này giao cho chúng ta nhiệm vụ, chỉ dựa vào tu vi của hai ta là đã dễ dàng giải quyết rồi sao?”

Thẩm Ngọc đương nhiên biết rõ, đó là bởi vì nguyên chủ trong lần làm nhiệm vụ này đã ngầm giở trò. Trên đường mọi người truy tìm yêu thú, nguyên chủ đã âm thầm đi trước một bước tìm được nó, lợi dụng lúc con mộng yểm thú ngáp một cái liền cho nó nuốt một viên linh đan, thúc đẩy yêu thú trực tiếp thăng cấp.

Mục đích của nguyên chủ... chẳng qua là để bản thân có cơ hội thể hiện vẻ ung dung bình tĩnh trong lúc gặp nguy hiểm, tiện thể bị thương một chút ngoài ý muốn, để được nam chính quan tâm một phen.

Đáng tiếc, nàng ta thất bại rồi.

Nam chính không những không quan tâm nàng ta, mà trái lại, vì lỗi lầm của nàng ta mà khiến nữ chính bị thương, mấy sư đệ sư muội khác trong đội cũng bị thương nhẹ, ai nấy đều bất mãn, oán trách nàng ta trong lòng.

Nếu không nhờ chút uy nghiêm còn sót lại của đại sư tỷ nguyên chủ, thì e rằng bọn họ đã sớm nổi giận với nàng rồi.

Thân là nữ phụ mà, công việc quan trọng nhất chính là quấy phá, thúc đẩy tình cảm nam nữ chính phát triển, và tại những tình tiết đặc biệt thể hiện rõ tình cảm si mê của mình.

Thẩm Ngọc trầm tư một lát rồi nói: “Có thể là do con mộng yểm thú kia đang mang thai.”

Lục Chi Thanh: “... Hả?”

Thẩm Ngọc nói: “Vi mẫu tắc cương (Người làm mẹ, tất sinh lòng kiên cường). Muội thử nghĩ lại xem, vừa rồi con yêu thú đó chẳng phải liên tục che chắn bụng mình sao? Lúc chúng ta tấn công vào bụng nó, có phải nó liền nhanh chóng né tránh, hơn nữa còn phát ra tiếng gầm rú hơi khác thường đúng không?”

Lục Chi Thanh: “... Hình như là vậy?”

Thẩm Ngọc vỗ hai tay một cái: “Thế thì đúng rồi! Nó chắc chắn đang mang thai!”

Tình hình thực tế là — linh đan trong bụng đối phương đã phát huy tác dụng. Linh lực từ linh đan liên tục tuôn ra, không ngừng tràn vào yêu đan, ép yêu thú phải tiến cấp. Trong bụng đau đớn như vậy mà vẫn bị tấn công, tất nhiên đối phương phải vừa bảo vệ bụng vừa phẫn nộ phản kích rồi.

Lục Chi Thanh do dự nói: “Nghe cũng... có chút đạo lý?”

Thẩm Ngọc bỗng nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng ấy nói: “Lục sư muội, chuyện này không thể coi thường được. Chúng ta nhất định phải bắt được con mộng yểm thú kia trước khi nó sinh con, nếu không thì chắc chắn các thành trấn quanh đây sẽ gặp đại loạn.”

Thái độ cực kỳ nghiêm túc, dứt khoát rõ ràng của nàng khiến Lục Chi Thanh hơi ngẩn người.

Có lẽ... là nàng ấy đã nghĩ quá nhiều rồi. Sư tỷ, chắc vẫn là vị sư tỷ kia thôi.

“Sư tỷ nói đúng lắm.” Lục Chi Thanh vì muốn xác nhận lại suy nghĩ trong lòng mình nên lại hỏi thêm một câu: “Theo ý sư tỷ, chúng ta hiện tại nên làm gì đây?”