Nhặt Được Sư Đệ Là Phản Diện, Phải Làm Sao?

Chương 3

Lục Chi Thanh tức khắc bình tĩnh lại, sắc mặt liền biến đổi: “Sư tỷ, ý của tỷ là?”

Thẩm Ngọc nói: “Không sai. Mộng yểm thú có năng lực bám vào cơ thể người, một khi đã phụ thân thì rất khó phát hiện. Nó hướng về phía trấn Ngũ Vân, chắc là định tìm một người để ẩn náu, tránh né sự truy đuổi của chúng ta.”

Lục Chi Thanh đáp: “Trấn Ngũ Vân cũng thuộc phạm vi thế lực của tông môn, có kết giới bảo vệ, hẳn sẽ không đến mức...”

Thẩm Ngọc trầm giọng nói: “Sư muội, muội nhập môn mới được vài năm, chưa từng đi xa, chắc muội không biết rõ. Trấn Ngũ Vân là nơi xa xôi nhất trong phạm vi thế lực của tông môn. Cho dù nơi đó có kết giới bảo vệ, thì sức mạnh của kết giới cũng kém xa các thành trấn quanh tông môn. Với tu vi hiện giờ của con mộng yểm thú vừa thăng cấp kia, e rằng kết giới ở trấn Ngũ Vân chẳng có bao nhiêu tác dụng với nó.”

Nàng nhớ tới tình tiết trong sách, liền an ủi: “Nhưng không cần lo lắng quá. Nó vừa chịu một đòn của ta, lại đang trong thời kỳ tiến giai, linh lực vẫn chưa ổn định, chỉ có thể bám vào người nào đó để âm thầm dưỡng thương, sẽ không dám gây rối khắp nơi đâu.”

Lục Chi Thanh gật đầu, vừa định xoay người đi thông báo cho những người khác thì đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Sư tỷ, sao tỷ lại biết con mộng yểm thú kia là giống cái?”

“...” Thẩm Ngọc nghiêm túc nói: “Lúc nó đứng lên, ta nhìn thấy được.”

“Ồ.”

Lục Chi Thanh xấu hổ xoay người đi.

Còn rốt cuộc nhìn thấy cái gì, nàng cũng ngại không dám hỏi thêm nữa.

-

Trước khi vào trong trấn, cả nhóm người đều lấy từ túi trữ vật ra một bộ trang phục khác kiểu dáng với đạo phục tông môn, thay vào.

Mộng yểm thú khi nhập vào cơ thể người, chỉ có thể nghe mà không thể nhìn. Nếu như đúng lúc ký chủ đang ngủ say thì nó vừa không nhìn thấy vừa chẳng nghe thấy gì cả.

Họ thay trang phục của môn phái ra, tránh để bị người khác nhận ra là người của tông môn, miễn cho đánh rắn động cỏ.

Trong nhóm người này, ngoài Thẩm Ngọc và Tiêu Dục Trạch ra, thì đa số đều là đệ tử mới nhập môn chưa đến mười năm.

Ngoại trừ Lục Chi Thanh — thiên tài ngàn năm khó gặp ra, những người còn lại đều là tư chất bình thường.

Theo truyền thống của Thiên Vân Tông mà nguyên thân đang ở, nhóm sư đệ sư muội mới nhập môn sau khi bước vào giai đoạn Tụ Linh, sẽ do hai vị sư huynh hoặc sư tỷ trong tông môn dẫn đội, hoàn thành một nhiệm vụ xuống núi gϊếŧ yêu thú, đem yêu đan về, mới xem như chính thức gia nhập tông môn.

Các trưởng lão trong tông môn sẽ sử dụng bí pháp, quan sát biểu hiện của từng người trong lúc làm nhiệm vụ, qua đó đánh giá những đệ tử mới này, phân chia bọn họ về dưới quyền các phong chủ thích hợp.

Vốn dĩ nguyên thân là đại sư tỷ, không cần phải tham gia nhiệm vụ đơn giản như thế này.

Nhưng nam chính Tiêu Dục Trạch vào thời điểm này đã bắt đầu nảy sinh hứng thú sâu sắc với Lục Chi Thanh, chủ động nhận việc dẫn đội. Vì vậy nguyên thân mới đi tìm sư thúc ở Vấn Thế đường xin thêm một suất, mục đích là được ở cùng Tiêu Dục Trạch lâu hơn, thậm chí còn hi vọng trong thời gian làm nhiệm vụ này có thể khiến nam chính chú ý lại đến mình.

Không ngờ rằng, chính vì hành động trong lúc làm nhiệm vụ lần này, lại càng khiến nam chính thêm thất vọng và chán ghét. Một chút sự tôn trọng và thiện cảm cuối cùng mà hắn dành cho người tỷ tỷ cùng nhau lớn lên này, cũng hoàn toàn biến mất.

“Chúng ta nghỉ ở đây đi.”

Cả nhóm người dừng chân trước một khách điếm.

“Cũng đã không còn sớm nữa. Trước tiên nghỉ ngơi một đêm, người nào cần dưỡng sức thì dưỡng sức, người nào muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Thẩm Ngọc nói xong lại an ủi cảm xúc của mọi người, cố ý xem nhẹ ánh mắt nghi hoặc và hoài nghi của Tiêu Dục Trạch, nàng thản nhiên cười một cái với Lục Chi Thanh, chỉ nói: “Yên tâm đi, sáng sớm mai tỉnh dậy, yêu đan của con mộng yểm thú kia nhất định sẽ rơi vào tay chúng ta.”

Hiện giờ, cốt truyện mới tiến triển đến đây, Thẩm Ngọc vẫn chưa làm ra những chuyện khiến người ta chán ghét. Lời nói của nàng với tư cách đại sư tỷ, vẫn rất có sức nặng.

Hơn nữa, sắc trời đã tối, đèn trên phố cũng đã thắp sáng từ lâu, ngay cả người tu luyện cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi nhất định, huống chi những vị sư đệ sư muội này mới chỉ bước vào con đường tu luyện chưa tới mười năm.

Trước khi Tiêu Dục Trạch kịp tìm nàng nói chuyện, nàng đã nhanh chóng trả linh thạch thuê phòng cho mọi người, rồi tự chọn cho mình một căn phòng.

Trong không gian yên tĩnh, tối đen chỉ có một mình Thẩm Ngọc.

Nàng nằm xuống giường, tâm trạng căng thẳng suốt từ nãy giờ cuối cùng mới thả lỏng hơn một chút. Thẩm Ngọc từ từ thở ra một hơi, còn chưa quen với việc người tu luyện buổi tối sẽ ngồi đả tọa điều tức, lúc này vừa nhắm mắt lại, toàn bộ cảm giác mỏi mệt đều rút đi, rất nhanh nàng chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, nàng nằm mơ.

Trong giấc mơ, khắp nơi đều là bóng tối u ám, chỉ có bốn năm ngọn đèn đá sáng lên ở trong góc, nhưng những nơi ánh sáng chiếu tới, trên mặt đất, trên vách tường đều phủ đầy vết máu khô cạn đã lâu, tất cả đều tỏa ra một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi.

Nhịp tim của nàng bất giác đập nhanh dữ dội.

Nam tử đeo chiếc mặt nạ quỷ màu đen trước mặt cúi người xuống, đưa tay ra, hai ngón tay bóp lấy cằm nàng.

Một luồng khí lạnh buốt lập tức đâm xuyên vào tận đáy lòng.

“Ngươi chính là kẻ muốn chết thay hắn?”