Chử lão phu nhân lộ ra vài phần kinh ngạc, không khỏi tán thưởng: “Chữ tốt! Tiểu cô nương này lại có nét bút tinh tế như vậy. Sau này rảnh rỗi, hãy dạy Yên tỷ tỷ nhiều thêm một chút.”
Cố Yểu khiêm tốn cười nhẹ, nhã nhặn đáp lời, rồi lùi bước đến trước mặt kế mẫu Ngu thị, cúi đầu gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Ngu thị trong lòng bực tức, nhưng trước mặt bao nhiêu người, cũng không tiện phát tác, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó bảo nàng đứng lui ra sau.
Cách đó không xa, Đại cô nương của Vĩnh Khang Hầu phủ là Tạ Nhiêu, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng: “Này… Cố đại cô nương chẳng phải chính là người trước đây phụ thân đã định hôn sự với huynh trưởng…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Vĩnh Khang Bá phu nhân lạnh lùng liếc mắt cảnh cáo: “Nói bậy gì đó! Huynh trưởng ngươi xuất thân ra sao, tài mạo thế nào, nàng lại có thể xứng ư?”
Vĩnh Khang Hầu phu nhân sắc mặt càng thêm khó coi, trong lòng tràn đầy chán ghét. Hôm đó bà đã nói những lời nặng nề như thế, Cố Yểu lại vẫn còn mặt mũi xuất hiện ở đây, thật không biết liêm sỉ!
Nàng ta chẳng lẽ còn vọng tưởng với thân phận như vậy, có thể bước vào cửa Vĩnh Khang Hầu phủ làm Thế Tử phu nhân?
Rất nhanh, tiệc yến khai màn, khung cảnh vô cùng náo nhiệt, sơn hào hải vị bày đầy bàn.
Giữa lúc đó, trong cung truyền thọ lễ của Ngu Quý Phi đến, Chử lão phu nhân quỳ tạ ân điển rồi mới lần nữa trở lại chỗ ngồi.
Chỉ là, tuy tiệc tùng linh đình, trong mắt lão phu nhân lại thoáng hiện vài phần thất thần.
Thời gian dần trôi, bà càng thêm thấp thỏm, đáy mắt lộ ra vài phần mất mát.
Đại phu nhân của đại phòng là Phạm thị, ngồi một bên khe khẽ thở dài.
Bà sao lại không đoán được suy nghĩ của bà mẫu chứ? Lão phu nhân kỳ thực là đang mong chờ Hoàng Thượng ban thưởng.
Từ khi Nhị Hoàng Tử mất một năm trước, Hiển Quốc Công phủ nguyên khí tổn thất. Tuy trưởng nữ của lão phu nhân hiện giờ Quý Phi, nhưng đã không còn được như ngày xưa sủng ái. Những kẻ bên ngoài đều đang chờ xem Hiển Quốc Công phủ bọn họ thất thế.
Vậy nên, đại thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân lần này, dù có long trọng đến đâu, dù Quý Phi nương nương có ban thưởng hậu hĩnh thế nào, cũng không thể sánh bằng một đạo thánh chỉ ban thưởng của Hoàng Thượng.
Chỉ cần Hoàng Thượng tự tay viết một chữ “Thọ”, cũng có thể cho thiên hạ biết rằng, dù Nhị Hoàng Tử đã đi, nhưng ân sủng của nương nương vẫn còn, Hiển Quốc Công phủ vẫn vững vàng chỗ đứng.
Nhưng tiếc thay, đến tận khi tiệc yến kết thúc, bọn họ vẫn không chờ được thánh chỉ của Hoàng Thượng.