Biểu Cô Nương Hôm Nay Cũng Không Nghĩ Tiến Cung

Chương 8

Cảnh Dương Cung lặng ngắt như tờ.

Ngu Quý Phi ngồi yên trên trường kỷ, ánh nến lay động phản chiếu sắc mặt tái nhợt của nàng ta. Đôi môi bị cắn chặt, một lát sau nàng ta mới cất giọng lạnh lùng: "Hoàng Thượng ngay cả một chút thể diện cũng không chịu nể mặt bổn cung sao?"

"Bổn cung hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, đến một chữ "Thọ" cũng không có?"

Giọng nói của nàng không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều nặng trĩu oán hận.

Phương ma ma đứng bên cạnh, sắc mặt khẽ biến, vội vàng nhắc nhở: "Nương nương, lời này không thể tùy tiện nói."

Tính tình của Kim Thượng, trong cung ai mà không rõ? Nương nương được phong làm Quý Phi, nhưng trong lòng Hoàng Thượng, thực sự có bao nhiêu phân lượng? Nếu nương nương chủ động cầu xin, có lẽ Hoàng Thượng sẽ nể mặt mà ban thưởng, nhưng chính vì sợ bị lục cung chê cười, nương nương không chịu mở miệng.

Nhưng hôm nay yến hội đã tan, mà bên kia Hoàng Thượng lại không hề có chút động tĩnh nào, nương nương sao có thể không khó chịu?

Phương ma ma không tiện nói thẳng, chỉ có thể lên tiếng trấn an: "Hoàng Thượng công vụ bận rộn, có lẽ là quên mất rồi."

"Quên ư?" Ngu Quý Phi khẽ cười, nhưng trong đáy mắt tràn đầy cay đắng, "Nếu Tuần Nhi còn ở đây, Hoàng Thượng còn có thể quên sao?"

Câu nói này khiến không khí trong điện thêm phần nặng nề.

Sau một hồi lâu, nàng chậm rãi thở ra một hơi, bình phục tâm tình rồi lạnh nhạt nói: "Truyền lời ra ngoài, nói bổn cung thấy tịch mịch, muốn gọi các cô nương trong phủ tiến cung bầu bạn vài ngày."

Phương ma ma thoáng sững người, nhưng cũng không bất ngờ.

Nửa năm trước, sau khi Nhị Hoàng Tử mất, lão phu nhân từng vào cung nói bóng nói gió về chuyện này, nhưng khi ấy nương nương một mực từ chối.

Hiện giờ, có lẽ chính nương nương cũng đã nhìn thấu tình thế, mới chịu nhân nhượng. Nhưng làm như vậy, trong lòng nương nương sao có thể dễ chịu?

Phương ma ma nhíu mày suy tư.

Trong phủ có hai vị cô nương, bà đều từng gặp qua. Đại cô nương Ngu Triều tính tình hiền lành, tài hoa hơn người, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nhưng dung mạo lại chỉ có thể coi là đoan trang thanh tú.

Còn Nhị cô nương Ngu Yên thì trái ngược, nàng ta xinh đẹp diễm lệ, nhưng tính tình lại có phần bướng bỉnh, không dễ khống chế.

Không biết lần này, nương nương vừa ý người nào?

Ngự Thư Phòng, Thừa Hữu Đế ngồi sau án bàn, trong tay cầm một quyển sổ con, chậm rãi lật xem.

Tổng quản thái giám Thôi công công liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng âm thầm thở dài.

Giờ này khắc này, Hoàng Thượng e rằng sẽ không ban chữ “thọ” cho Quốc công phủ. Nghĩ đến tâm cảnh của Quý Phi nương nương ở Cảnh Dương Cung lúc này, hẳn là khó có thể yên ổn.