Những lời này rơi vào tai Ngu thị và Cố Cẩm, Ngu thị cười gượng, nhẹ giọng giải thích: “Nàng này mấy ngày trước thân thể không được khỏe, ta thương nàng nên mới khuyên ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ nàng vẫn một lòng hiếu thuận, cố chấp muốn đích thân đến chúc thọ mẫu thân.”
Lời vừa dứt, rèm châu lay động, một thiếu nữ chậm rãi bước vào.
Nàng vận váy dài màu vàng nhạt, trên vạt áo thêu hoa ngọc lan nở rộ, tóc búi lưu vân, cài một cây trâm điêu khắc hoa hải đường bằng dương chi ngọc, mỗi bước đi đều ung dung, thanh thoát.
Đôi mày tựa viễn sơn xa thẳm, làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, mái tóc đen dài buông xuống tựa thác nước, dung nhan như đóa phù dung sớm mai, nhẹ nhàng mà rực rỡ.
Mọi tiếng thì thầm chợt lặng đi, ánh mắt không hẹn mà dừng trên người nàng. Một dung mạo như vậy, chỉ e đến trong cung cũng khó tìm được bậc mỹ nhân sánh bằng.
Cố Cẩm nhìn tỷ tỷ vừa xuất hiện liền thu hút bao nhiêu ánh mắt, trong lòng lập tức dâng lên từng đợt căm phẫn, bàn tay vô thức siết chặt chiếc khăn trong tay.
Nàng ta rõ ràng hôm qua đã đồng ý với mẫu thân không tới, vậy mà giờ lại xuất hiện, chẳng lẽ muốn dùng gương mặt này để thu phục lòng các lão phu nhân, tìm đường gả vào danh môn thế gia sao?
Nhưng có điều, người ta cưới vợ trọng đức hạnh, nạp thϊếp mới xem dung mạo. Một nữ nhân có sắc đẹp hồ mị như nàng, e rằng cũng chỉ xứng làm thϊếp mà thôi!
Cố Cẩm liếc nhìn sắc mặt khó coi của Vĩnh Khang Hầu phu nhân cách đó không xa, trong lòng càng thêm chắc chắn suy nghĩ của bản thân.
Lúc này, Cố Yểu chậm rãi tiến lên, khẽ cúi người thi lễ, giọng nói trong trẻo mà ôn hòa: “Yểu Yểu chúc lão phu nhân phúc thọ an khang, tùng hạc đồng xuân.”
Chử lão phu nhân mỉm cười, vẫy tay bảo nàng đứng dậy: “Mau đứng lên, thân thể ngươi vẫn còn chưa khỏe, đáng lẽ nên nghe lời mẫu thân ở trong phòng tĩnh dưỡng, hà tất phải gắng sức đến đây?”
Cố Yểu khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng non: “Mẫu thân yêu thương ta, ta tất nhiên hiểu rõ. Chỉ là từ khi vào Quốc Công phủ, được lão phu nhân quan tâm chăm sóc, trong lòng cảm kích vô cùng. Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, làm sao có thể không tự mình đến dập đầu mừng thọ?”
Nói rồi, nàng hai tay dâng lên lễ vật.
Thường ma ma bên cạnh lão phu nhân tiến lên tiếp nhận, đặt vào tay Chử lão phu nhân.
Lão phu nhân mở chiếc hộp gỗ đàn hương ra, chỉ thấy bên trong là một cuộn kinh Pháp Hoa chép tay, nét chữ nhũ kim thanh nhã lịch sự, từng đường nét rõ ràng, đoan chính, không cố ý phô trương tài năng nhưng lại toát lên sự trầm ổn đại khí.