Sau Khi Tiểu Yêu Tinh Gả Vào Hào Môn

Chương 9: Đến Cục Dân Chính

Gió từ cửa sổ lùa vào. Diệp Tinh vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực. Tối hôm qua chỉ đùa một chút với Vi Vi thôi, vậy mà trong mơ lại toàn là cảnh kết hôn.

Cô mất mấy phút mới hoàn toàn trấn tĩnh lại.

Diệp Tinh cuối cùng cũng bình tâm, dứt khoát gạt người đàn ông trong mộng ra khỏi đầu, rồi đứng dậy tìm quần áo để ra ngoài.

Đã quyết định rời đi, thì mọi thứ phải chuẩn bị thật chỉnh chu. Đồ của cô, một món cũng sẽ không để lại nhà họ Diệp.

Khoảng 2 giờ chiều.

Diệp Chính Đức và Vương Nhã gõ cửa phòng cô.

Thấy cô kéo theo một chiếc vali nhỏ, hai người thoáng sửng sốt: “Con mang vali làm gì vậy?”

Diệp Tinh ngẩng lên, trong mắt cố tình hiện ra chút mơ hồ: “Con với Phó tiên sinh… không phải sắp đi đăng ký kết hôn sao?”

“Đăng ký xong, chẳng lẽ anh ấy không đưa con về nhà à?”

Cô vừa nói vừa cúi đầu, tâm trạng nhìn qua không mấy vui vẻ: “Con đã đồng ý chuyện liên hôn, thì ít nhất cũng phải nghĩ cho bản thân một chút.”

“Nếu không tranh thủ tiếp xúc sớm với Phó tiên sinh… lỡ như, lỡ như…”

Câu sau, cô như đang ngại ngùng, không tiện nói tiếp.

Diệp Chính Đức thấy cô phản ứng như vậy, trong lòng cũng thấy yên tâm phần nào.

Không cam lòng — càng chứng tỏ không giở trò gì.

Trong mắt ông ta, Diệp Tinh chẳng qua chỉ là một đứa con gái nhà quê chưa từng thấy sự đời.

Chuyện liên hôn này, ông ta vốn không nghĩ cô có thể chống lại nổi.

Ông ta làm bộ an ủi: “Con đừng nghĩ nhiều. Nhà họ Phó sẽ không bạc đãi con đâu.”

“Đợi hai đứa đăng ký xong, ba sẽ lập tức chuyển cho mẹ nuôi con 500 vạn.”

Nói nghe thật êm tai, ông ta còn đích thân cầm lấy vali rồi đưa cô lên xe.

Trên đường đến Cục Dân Chính.

Diệp Chính Đức cúi đầu trả lời không ít tin nhắn, mà người ông nhắn nhiều nhất là Diệp Chi.

“Mẹ con sắp tới đón con rồi.”

“Ngoan, mấy hôm nay con thiệt thòi rồi.”

“Ba đang đưa Diệp Tinh đến cục dân chính, để con bé đăng ký với Phó tiên sinh.”

“Được được, ba không nhắc đến Phó tiên sinh nữa.”

Khi trả lời tin nhắn, ánh mắt Diệp Chính Đức dịu hẳn đi.

Diệp Tinh liếc nhìn ông ta, rồi dờ ánh mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lãnh đạm.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại trước Cục Dân Chính.

Diệp Tinh kéo vali đứng ở cổng. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ, bên trong là váy màu trắng ngà, chân đi giày cao gót chuyển sắc ánh bạc đính ngọc trai.

Có vài người đàn ông đi ngang qua, ánh mắt không tự chủ được liếc mãi về phía cô.

Đẹp quá.

Một mỹ nhân như thế này, không biết tiện nghi cho tên đàn ông nào đây.

“Này, anh nhìn gì đấy?!” Một cô gái kéo tai bạn trai mình, không chút khách khí mà dạy dỗ: “Nhìn người ta thì cũng chẳng đến lượt anh đâu, thu ánh mắt lại cho tôi!”

Người đàn ông bị xách tai lôi đi.

Diệp Tinh đứng yên tại chỗ, hơi cau mày: “Phó tiên sinh vẫn chưa đến sao?”

Diệp Chính Đức nhìn đồng hồ: “Chúng ta đến hơi sớm. Phó tiên sinh chắc vẫn đang trên đường đến đây.”

Gần đây thời tiết thay đổi, cửa lớn Cục Dân Chính ở đúng ngay hướng gió.

Diệp Tinh kéo chặt áo khoác, không vui nói: “Lạnh quá, con vào trong đợi đây. Đợi anh ấy đến thì đăng ký luôn là được.”

Diệp Chính Đức có phần do dự.

Ông ta muốn mình và Diệp Tinh cùng đứng ngoài chờ, mới gọi là tôn trọng Phó tiên sinh.

Nhưng Diệp Tinh lại không đồng ý.

Cô chỉ xuống giày mình: “Giày con cao quá, đứng lâu đau chân lắm.”

Vừa lạnh, vừa đau.

Diệp Tinh siết chặt tay kéo vali, vẻ mặt rõ ràng là không muốn đợi thêm một giây nào nữa.

Diệp Chính Đức vất vả lắm mới dụ được cô tới đây, giờ cũng không dám để cô nổi cáu.

“Được, bên trong có ghế, con vào trong ngồi chờ đi.”

Ông ta không đi theo, mà đứng lại ở cửa để chờ người.

Dù sao thì Diệp Tinh cũng đã tới nơi, ngay trước mắt ông ta, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Diệp Tinh chính là đợi câu đó.

Cô giả vờ như đã hết kiên nhẫn, kéo vali sải bước vào trong Cục Dân Chính.

Dĩ nhiên, trong đó không thiếu ghế.

Nhưng thứ cô cần không phải ghế, mà là nhà vệ sinh.

Cô phải tranh thủ lúc còn lệch giờ hẹn với Phó Đình An để thay đồ rời đi.

Bộ vest còn cơ hội dùng đến trong vali được cô lấy ra.

Quần áo mang theo, phần lớn Diệp Chính Đức đều từng thấy, nếu thay đi thay lại, sợ sẽ bị nhận ra.

Chỉ có chiếc áo khoác nam này là ông ta chưa từng thấy.

Trong nhà vệ sinh, Diệp Tinh nhanh chóng thay đồ xong, nhưng còn chưa kịp làm bước tiếp theo, tình huống đã có biến.