Sau Khi Tiểu Yêu Tinh Gả Vào Hào Môn

Chương 8: Đùa cợt

Ban đêm, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót ngắn ngủi nhưng cao vυ't.

Nghe nói là chim của con trưởng nhà họ Diệp, anh trai cô, Diệp Trầm nuôi.

“Đúng là vô trách nhiệm.”

Diệp Tinh lẩm bẩm một câu, rồi đóng sầm cửa sổ lại. Mua chim về rồi vứt cho người nhà chăm, chi bằng ngay từ đầu đừng mua cho xong.

Cô bị người nhà họ Diệp giám sát rất chặt, ngoại trừ buổi chiều ngày mai phải đi đăng ký kết hôn, căn bản không có cơ hội ra ngoài một mình.

Tiếng chim hót lúc có lúc không.

Diệp Tinh trằn trọc không ngủ được, nằm bò trên giường tra ba chữ.

Phó Đình An.

Kết quả tìm kiếm hiện lên vô số thông tin liên quan đến người này.

Nhưng lại không có ảnh chụp, thứ duy nhất liên quan đến đời tư thì cũng chỉ là vài lời đồn đoán rằng anh ta có bệnh ngầm không tiện nói ra.

Diệp Tinh nhìn một lúc rồi rời mắt đi, tiện tay mở khung chat với bạn thân là Bộ Vi.

Bộ Vi là sinh viên khoa múa, thi vào Học viện Nghệ thuật ở thành phố bên cạnh, không học chung trường đại học với cô, nhưng cũng không cách xa lắm.

Cô nghĩ đến tính cách điềm đạm, trầm lặng của Bộ Vi, trong mắt vụt qua chút ý muốn trêu chọc.

Cô muốn hù doạ con nhỏ ngốc nghếch này một chút.

[Sao trên núi]: Vi Vi, tớ có chồng rồi.

[Sao Trên Núi]: Chúng mình đã hứa rồi mà, nếu tớ lấy chồng trước, cậu phải để mẹ nuôi tự tay thiết kế cho tớ một bộ váy cưới thật lấp lánh xinh đẹp!

Mẹ của Bộ Vi rất giỏi may đồ, mấy chiếc váy biểu diễn mà cô và Bộ Vi mặc khi múa trước đây đều là do mẹ Bộ Vi làm.

Tin nhắn của Diệp Tinh vừa gửi đi chưa lâu, Bộ Vi đã nhắn lại.

[W]: ?

[W]: Tớ không tin.

Lúc này đã là nửa đêm, Bộ Vi xưa nay không thức khuya, chắc là bị tiếng chuông tin nhắn làm cho tỉnh giấc, thấy tin nhắn liền nhắn lại ngay.

Diệp Tinh đang rất buồn chán.

Cô ngồi xếp bằng trên giường, dựa vào việc mấy đoạn chat trên WeChat không ai thấy được, nên vô cùng thoải mái mà làm càn.

[Sao Trên Núi]: Cậu không tin cũng phải tin, mai tớ đi đăng ký kết hôn rồi.

[Sao Trên Núi]: Mai tớ sẽ chụp cho cậu xem cổng Cục Dân Chính!”

[W]:…

[W]: Tinh Tinh, vậy cậu nói xem, chồng cậu tên gì?

Bộ Vi chơi với cô bao nhiêu năm, hiểu quá rõ các mối quan hệ của cô.

Tóm lại là, dù hơi giật mình nhưng trong lòng vẫn không tin mấy lời nhảm nhí này.

Diệp Tinh do dự một lúc rồi trả lời ——

“Phó Đình An.”

Cô nghĩ, chờ đến ngày mai rời khỏi đây, thì giữa cô với nhà họ Diệp, với người tên Phó Đình An này sẽ chẳng còn liên quan gì nữa.

Cô cũng tự nhủ, chỉ là nói đùa vài câu thôi, chẳng ai biết, cũng không phạm pháp gì.

Nghĩ thông rồi, cô bắt đầu gõ một đoạn "kịch bản" trong khung chat.

Trong "kịch bản", cô tình cảm nồng nàn nói rằng chồng mình tuyệt đến mức nào.

Cô rất thích chồng mình!

Bộ Vi dụi mắt, nhìn đoạn "kịch bản" càng lúc càng xàm của Diệp Tinh, từ ngơ ngác đến trơ mặt, rồi cuối cùng bắt đầu sửa lỗi ngữ pháp trong từng câu.

Diệp Tinh nhìn mấy câu bị sửa lỗi, suýt nữa diễn không nổi nữa.

[Sao Trên Núi]: Tớ mặc kệ, cậu nhất định phải chúc vợ chồng tớ một câu chứ!”

[Sao Trên Núi]: [Gấu trúc đỏ mặt jpg/]

Bộ Vi nhìn cái sticker mà ôm trán.

Tiểu Tinh Tinh nhà cô ấy, trước mặt người thân, xưa nay luôn làm quá lên.

Dù biết toàn bộ khung chat này chẳng có chữ nào là thật...

Nhưng cô vẫn phải chúc phúc.

Không thì Tinh Tinh sẽ quậy cô tới sáng mất.

[W]: [Bao lì xì]

[W]: Chúc Tinh Tinh nhà chúng ta và chồng ân ân ái ái, hạnh phúc viên mãn.”

Bộ Vi nói vài câu chúc mừng, quả nhiên dỗ cho Diệp Tinh bật cười thành tiếng.

Cô không bấm nhận bao lì xì, chỉ nói với Bộ Vi thêm mấy câu rồi để bạn đi ngủ.

Có thể vì vừa dùng cái tên "Phó Đình An" để nói đùa, nên giờ Diệp Tinh nhìn lại ba chữ này, cảm xúc bất giác dịu đi không ít.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua trong kẽ tay.

Diệp Tinh tắt điện thoại, ôm lấy gối bên cạnh, nhắm mắt ngủ.

Trong mơ.

Cô mặc váy cưới, đứng trên bãi cỏ, hình như đang đợi một ai đó.

Đợi rất lâu, rất lâu.

Có người đi tới từ phía ngược sáng, âu phục thẳng thớm, khí chất cao quý, chỉ là gương mặt bị ánh sáng và bóng tối làm mờ, không thấy rõ ngũ quan.

Cô nhón chân, lao vào lòng người ấy, giọng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chồng ơi.”

“Xì ——”

Gọi xong chữ "chồng ơi", giấc mơ bỗng chốc vỡ tan như băng. Diệp Tinh giật mình tỉnh dậy.

Cô kéo chăn, ngồi bật dậy. Dây áo ngủ tuột khỏi vai trắng nõn mà cô cũng chẳng hay biết.

“Doạ chết mình rồi.”