Sau Khi Tiểu Yêu Tinh Gả Vào Hào Môn

Chương 7: Đồng ý kết hôn

Diệp Chính Đức bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm làm mất tự tin trong chốc lát.

“Cuối tuần là ngày cưới rồi, mấy hôm nay con cứ ở nhà thử váy cưới đi, chuẩn bị lên xe hoa.”

Diệp Chính Đức nói, như muốn bù đắp nên lại thêm một câu: “Bên nhà họ Phó ba đã nói rồi, sau khi cưới, con vẫn có thể đi học như bình thường.”

“Được rồi, con về phòng đi.”

Diệp Tinh đứng im không nói gì, một lúc lâu sau mới quay người trở về phòng.

Diệp Chính Đức nhìn bóng lưng con gái khuất dần, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vương Nhã từ sau tấm bình phong bước ra, cau mày hỏi: “Nó đồng ý rồi hả?”

“Nhìn tình hình thì chắc vẫn còn cố chấp thêm vài ngày, nhưng không sao. Bên nhà họ Phó… nghe nói là ý của Phó Đình An, cậu ta cũng chẳng định làm lễ cưới gì đâu.”

“Đến lúc đó hai nhà chỉ ăn một bữa cơm là xong. Phó Đình An có xuất hiện hay không cũng chưa chắc.”

“Chúng ta chỉ cần đưa người qua là được.”

“Còn giấy đăng ký kết hôn thì sao? Tôi thấy Diệp Tinh khai gian tuổi lớn hơn mấy tháng, vừa khéo đủ điều kiện đăng ký kết hôn.” Vương Nhã lo lắng: “Quan trọng nhất là phải lấy được giấy đăng ký.”

Phải có được giấy kết hôn, chuyện này mới xem như đã định.

“Để tôi nghĩ cách.”

Diệp Chính Đức là con cáo già lăn lộn thương trường bao năm qua, chẳng qua, trước giờ ông ta chỉ tính toán người ngoài, đây là lần đầu tiên, ông ra tay tính kế với… con gái ruột của mình.

“Ômg phải nhanh lên, hồi nãy Chi Chi gọi cho tôi, vẫn còn khóc…”

“Bà dỗ con bé trước đi. Chờ giao Diệp Tinh cho nhà họ Phó xong, tôi sẽ đón nó về.”

Diệp Tinh đoán không sai.

Diệp Chính Đức và Vương Nhã thật sự không nỡ rời xa đứa con gái mà họ đã yêu thương suốt 19 năm trời, Diệp Chi.

Hiện tại “giao người” đi cũng chỉ là một màn kịch ngắn để tạm thời lừa gạt.

Một đứa con gái ruột lớn lên ở vùng quê, không có chút tình cảm nào.

Một đứa con gái nuôi được chăm chút cẩn thận từ nhỏ đến lớn suốt 19 năm.

Nhà họ Diệp, đã chọn đứa thứ hai.

Trong phòng.

Diệp Tinh ngồi trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm suy nghĩ một chuyện.

Cô đến đây quá vội vàng rồi.

Ban đầu cô nghĩ nhà họ Diệp vì quan hệ huyết thống nên mới đón cô về. Dù không thích cô, nhưng ít ra cũng để cô sống ở đây như một vật trang trí.

Giờ thì—

Cô đã hiểu rõ, nhà họ Diệp đón cô về là để gả thay.

Thế kỷ 21 rồi mà nhà họ Diệp vẫn còn diễn cái kịch bản cẩu huyết thế dâu trong giới hào môn.

Xí.

Diệp Tinh mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thề rằng, dù có phải nhảy lầu từ tầng 18, hay chết chìm dưới biển, cô cũng tuyệt đối không lấy cái người được gọi là Phó tiên sinh kia!

Tin đồn về anh ta, cô cũng chẳng điếc, đều nghe hết rồi.

Lấy về rồi, cô chắc chắn sẽ bị kéo vào kịch bản ngược tâm thảm thương.

“500 vạn…”

Diệp Tinh lẩm bẩm: “Chị gái từng nói, mình rất đắt giá.”

Dùng 500 vạn mà muốn mua cô? Không đời nào.

Căn nhà này, dù chỉ một giây cô cũng không muốn ở lại. Diệp Tinh lấy lại tinh thần, định thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Nhưng vừa xuống lầu, cô mới phát hiện mình không thể đi nổi.

“Tiểu thư, cô định đi đâu vậy?” Người giúp việc dưới lầu cười tươi hỏi: “Phu nhân đang ngắm hoa ở nhà kính, cô có thể qua đó trò chuyện với bà ấy.”

Diệp Tinh: “Ờ.”

Diệp Tinh: “Tôi không muốn đi.”

Cô nhìn ra cửa: “Tôi muốn ra ngoài một chút.”

Người giúp việc không nói gì, nhưng mấy người làm khác lập tức đi gọi Vương Nhã.

Sau đó, lại là màn tẩy não quen thuộc của Diệp Chính Đức.

Diệp Tinh bị tẩy đến choáng váng.

Ba ngày sau.

Diệp Tinh gõ cửa phòng làm việc của Diệp Chính Đức: “Ba định để con đi đăng ký kết hôn với Phó tiên sinh đúng không?”

“Phải… con đồng ý rồi à?” Diệp Chính Đức ngẩng đầu, rõ ràng là có chút bất ngờ.

Diệp Tinh gật đầu.

“Đồng ý. Chiều mai 2 giờ, đưa con đến Cục Dân Chính.”

“Tốt, tốt, ba sẽ nói với nhà họ Phó ngay. Tiểu Tinh à, Phó tiên sinh cậu ấy—”

Dù chưa từng gặp mặt Phó Đình An, nhưng Diệp Chính Đức rất giỏi vẽ bánh vẽ*.

Vẽ bánh vẽ (hoặc "vẽ bánh vẽ cho người ta ăn"): là cách nói dân gian, nghĩa là nói những lời ngon ngọt, vẽ ra viễn cảnh đẹp để dụ dỗ người khác, dù thực tế chẳng có gì.

Ông ta vừa định vẽ một chiếc bánh lớn mang tên “giới hào môn” cho Diệp Tinh nghe, thì cô đã xoay người bỏ đi, chẳng thèm nghe.

Lười nghe.

Cô còn phải thu dọn đồ đạc.

Sau đó, nhân lúc ngày mai… chuồn khỏi đây.