Sau Khi Tiểu Yêu Tinh Gả Vào Hào Môn

Chương 6: Đưa Diệp Chi đi

Một lúc sau.

Cô nhẹ giọng mở miệng: “Người có hôn ước với Phó tiên sinh không phải là Diệp Chi sao?”

Vương Nhã siết chặt lòng bàn tay, cố gắng gượng cười: “Con nghe ai nói vậy? Người kết thông gia với nhà họ Phó là thiên kim nhà họ Diệp, Tiểu Tinh à, con mới là con gái của nhà họ Diệp…”

“Diệp Chi không phải sao?”

Một câu hỏi của Diệp Tinh khiến sắc mặt của Diệp Chính Đức và Diệp Thao lập tức thay đổi: “Nếu cô ta không phải thiên kim nhà họ Diệp, thì sao lại sống ở đây?”

“Diệp Tinh! Cô độc ác vừa thôi! Chị còn muốn đuổi chị tôi đi nữa hả?!”

“Tôi có nói thế đâu.”

Diệp Tinh nhàn nhạt nói: “Chính miệng các người nói tôi mới là con gái nhà họ Diệp, nên phải đi kết thông gia.”

Lúc cần thì cô là thiên kim nhà họ Diệp.

Lúc không cần thì Diệp Chi mới là thiên kim nhà họ Diệp.

Chậc.

Đám người này, không có ai tốt lành cả.

Vương Nhã còn định nói gì đó, nhưng Diệp Chính Đức đã nắm tay bà ta lại.

“Con nói đúng, chỉ có con mới là thiên kim nhà họ Diệp.”

Diệp Chính Đức trầm giọng nói: “Hôm nay, ba sẽ cho người đưa Diệp Chi đi.”

Lời vừa dứt, Diệp Thao và Vương Nhã đều trợn mắt kinh ngạc nhìn ông ta.

“Chính Đức!”

“Ba!”

“Im hết đi! Tôi đã quyết rồi.” Gương mặt vuông vức của Diệp Chính Đức lạnh như băng, không hề lay chuyển.

Diệp Tinh hừ khẽ một tiếng trong lòng.

Lại diễn kịch với cô à.

Cô không tin nhà họ Diệp nỡ đưa Diệp Chi đi thật.

Cuộc cãi vã trong thư phòng, cô lười nghe tiếp, bèn xoay người về phòng.

Thế nhưng ngày hôm sau, chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra.

“Chị tôi đã bị đưa đi rồi.”

Diệp Thao tìm tới cửa, ánh mắt đầy sự thù địch: “Cô hài lòng rồi chứ?!”

Diệp Tinh: “?”

Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn: “Cô ta bị đưa đi đâu?”

“Về khu ổ chuột, chỗ hai kẻ rác rưởi được gọi là ba mẹ ruột của chị ấy!”

Ánh mắt Diệp Thao đầy oán hận: “Diệp Tinh, tôi sẽ không để cho cô sống yên đâu.”

Một thằng nhóc mới lên cấp ba, ngày ngày lấy phản nghịch ra để tìm sự chú ý.

Diệp Tinh lúc này chẳng buồn để ý đến cậu ta, cô chỉ muốn biết nhà họ Diệp rốt cuộc đang định giở trò gì!

Sao họ có thể nỡ lòng đưa Diệp Chi đi thật…

Ba mẹ ruột của Diệp Chi, ba là một kẻ nghiện ngập cờ bạc, mẹ thì nhu nhược nhưng độc ác.

Năm đó sau khi tráo đổi Diệp Chi với Diệp Tinh, người phụ nữ kia vì để chắc ăn, còn tiện tay vứt Diệp Tinh vào thùng rác.

Còn bà ta và chồng cũng đỡ phải nuôi một đứa con không phải ruột thịt, bớt được một phiền phức.

Khi Diệp Tinh còn đang suy nghĩ, Diệp Chính Đức đã cho người gọi cô đến.

“Hiện giờ, trong nhà chỉ còn một đứa con gái là con.”

Sắc mặt Diệp Chính Đức âm trầm, tâm trạng rõ ràng không tốt: “Chuyện kết thông gia với nhà họ Phó, con phải gánh vác.”

“Anh cả con sắp từ nước ngoài về rồi, đến lúc đó sẽ đích thân đưa con đi lấy chồng.”

Nhà họ Diệp còn có một người con trai lớn, Diệp Trầm, năm nay 27 tuổi, đang phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, là nhân tài có tiếng trong giới, cũng là niềm tự hào của vợ chồng Diệp gia.

Diệp Tinh từng chứng kiến họ đã cưng chiều Diệp Chi như thế nào.

Cho nên chuyện họ thật sự đưa Diệp Chi đi, cô hoàn toàn không ngờ tới.

“Con không ——”

“Không muốn cũng phải lấy.”

Diệp Chính Đức lạnh giọng cắt lời cô: “Con không chấp nhận Diệp Chi ở lại nhà này, vậy thì ba làm theo ý con, đã đưa nó đi rồi.”

“Giờ con không còn lựa chọn nào khác.”

Nói lời cứng rắn xong, ông ta lại bắt đầu dịu giọng dụ dỗ: “Ba là ba ruột của con, sẽ không hại con. Nhà họ Phó là hào môn mà bao người mơ còn không được, con gả cho Phó tiên sinh, sau này ở Lam Thành sẽ rạng rỡ vô cùng.”

“Phải rồi, chẳng phải con nói mẹ nuôi con bị bệnh sao? Ba hứa với con, chỉ cần con chịu kết hôn, ba sẽ đưa 500 vạn, để mẹ nuôi con chữa bệnh và dưỡng già.”

Diệp Chính Đức vừa cứng vừa mềm, từng bước ép cô gật đầu.

Diệp Tinh ngẩng đầu, đôi mắt được nuôi dưỡng bởi núi cao suối trong, trong trẻo và sạch sẽ.

Cô nhìn chằm chằm Diệp Chính Đức, như thể xuyên qua gương mặt nghiêm nghị kia, nhìn thấu mọi toan tính dơ bẩn trong lòng ông ta.