Sau Khi Tiểu Yêu Tinh Gả Vào Hào Môn

Chương 10: Cô dâu bỏ trốn

Phó Đình An tới sớm.

“Phó, Phó tiên sinh.”

Diệp Chính Đức đang đứng đợi ở cửa thì thấy người đàn ông trước mặt, cả người sững lại.

Bên ngoài đồn rằng Phó Đình An mặt mũi xấu như La Sát, tàn nhẫn như Diêm Vương, vừa lùn vừa già…

Thế nhưng lúc này, người đàn ông đứng trước mặt ông ta, khoác trên người bộ âu phục cao cấp được đặt may riêng, dáng vẻ lạnh nhạt, ngũ quan tuấn tú đến mức tựa như thần tiên giáng trần, khiến người ta nhìn một lần là không thể quên.

Trong khoảnh khắc, Diệp Chính Đức suýt nữa đã muốn quay về đưa Diệp Chi đến đây thay.

Nếu Diệp Chi biết Phó Đình An là trông như thế này, liệu con bé có còn khóc lóc đòi hủy hôn nữa không…

“Phó tiên sinh, Tiểu Tinh đang đợi ngài ở bên trong.”

Diệp Chính Đức gạt đi sự hối hận đang dâng lên trong lòng, cố gắng nở nụ cười, nói với Phó Đình An: “Tôi đã gửi ảnh con bé cho ngài xem rồi. Ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh nhiều.”

Khi khen Diệp Tinh xinh đẹp, ông ta vẫn khá tự tin.

Nếu không phải vì Diệp Tinh lãng phí thời gian ở vùng quê hẻo lánh quá lâu, chắc chắn sẽ không thua kém Diệp Chi, người ông ta dốc bao tài nguyên để bồi dưỡng. Chỉ riêng khuôn mặt đó thôi, Diệp Chính Đức đã thật lòng muốn nhận cô làm con gái mình.

“Phó tiên sinh, để tôi dẫn ngài vào.”

Dù Phó Đình An mặt mày lạnh tanh, không buồn đáp lời, Diệp Chính Đức vẫn tỏ ra niềm nở hết mực.

Tới sảnh chính.

Diệp Chính Đức đảo mắt một vòng, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

“Tiểu Tinh?!”

Ông ta cao giọng gọi.

Trong sảnh toàn là các cặp đôi ngồi đợi, nhưng duy chỉ không thấy bóng dáng Diệp Tinh đâu.

Phó Đình An nghiêng đầu liếc nhìn ông ta, giọng trầm lạnh, không nghe ra cảm xúc: “Bỏ trốn rồi à?”

Vừa dứt lời, mồ hôi lạnh trên trán Diệp Chính Đức gần như túa ra thành giọt.

“Không đâu, không đâu.”

Ông ta cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Con bé sẽ không bỏ trốn đâu.Lúc tới đây nó còn mang theo hành lý, nói là đăng ký xong sẽ theo ngài về nhà.”

Phó Đình An: “Ồ.”

Cả vali cũng chuẩn bị xong.

Vậy mà Diệp Chính Đức thân là ba lại không nhận ra có điều gì bất thường.

Cũng không trách được vì sao nhà họ Diệp ngày càng xuống dốc.

“Phó tiên sinh, cho tôi 10 phút. Có lẽ Tiểu Tinh gặp trục trặc gì đó, tôi đảm bảo sẽ đưa con bé ra ngay.”

Trong lòng Diệp Chính Đức đã bắt đầu thấy không ổn, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.

Chỉ cần tìm được người, vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Phó Đình An nhìn khuôn mặt đã đỏ lên và bàn tay siết chặt trong vô thức của ông ta.

Một lúc sau, anh mím môi, khẽ “ừ” một tiếng.

10 phút.

Anh cũng muốn xem thử, cô dâu bỏ trốn của anh định chạy đi đâu.

Diệp Chính Đức vội vã đi tìm người, Phó Đình An đương nhiên không ngồi lại trong sảnh.

Anh quay người trở ra, lên xe.

Phó Thất ngồi ở ghế lái, thấy anh quay lại nhanh như vậy thì có phần sửng sốt: “Tiên sinh, ngài làm xong thủ tục rồi à?”

Mới vào được mấy phút, đăng ký gì mà nhanh vậy?

Phó Đình An khẽ nhắm mắt, như đang dưỡng thần.

Thấy vậy, Phó Thất cũng hiểu ngay mọi chuyện.

Chiếc xe dừng lại ở phút thứ chín.

Cửa sổ bên ghế lái đột nhiên bị gõ mạnh.

Một cô gái khoác áo vest đen áp sát vào cửa kính, đôi mắt trong veo như suối, vừa sạch sẽ lại vừa mang theo nét quyến rũ vô thức: “Anh trai, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Tôi sẽ trả tiền, gấp đôi cũng được.”

Không chỉ khuôn mặt khiến người ta xao động, giọng nói trong trẻo kia cũng như mang theo móc câu.

Phó Thất nhận ra đây là Diệp Tinh, người lẽ ra phải đăng ký kết hôn với tiên sinh nhà anh ta hôm nay.

Anh ta hạ kính xe, theo phản xạ gật đầu.

Diệp Tinh thấy anh ta đồng ý, đôi mắt lập tức cong lên, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh nhiều nhé.”

Cổng Cục Dân Chính chỉ đậu được vài chiếc xe, mà xe khác thì đều là của các cặp đôi. Cô còn chưa đến gần đã nhận về đủ loại ánh mắt, người thì tránh né, người thì bị bạn gái lườm nguýt cảnh cáo.

Chỉ có chiếc xe này là không có “nữ chủ nhân”.

Phó Thất gật đầu xong mới sực nhận ra, dù là “phu nhân”, anh ta vẫn phải hỏi ý tiên sinh trước chứ!

Nghĩ đến đó, Phó Thất dè dặt quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn tới.

Phó Thất: “…”

Anh ta khô khan hỏi: “Tiên sinh, tôi… cho phu nhân lên xe có được không?”

Phó Đình An liếc nhìn cô gái đang kéo cửa xe, giọng nhàn nhạt: “Không cần gọi là phu nhân vội.”

Vị “phu nhân” này, hiện tại đang định bắt xe để trốn hôn với anh.