“Mẹ cầm chổi đánh con không chết đâu, dùng cái này bổ thẳng vào cổ con đi, mẹ dám không?”
Sau đó lại chạy đến miệng giếng, nhặt con dao gọt vỏ rau củ đặt cạnh bể nước lên, hất cằm nói: "Dùng cái này cũng được, nó còn sắc hơn."
Nói xong thẳng tay ném con dao xuống chân hai người.
"Tiểu Tuyết, bỏ cái liềm xuống trước đi con."
Thấy Giang Tuyết không có phản ứng, bố cô liền quay sang khuyên vợ: "Mẹ sắp nhỏ, bà cũng lớn tuổi rồi, sao lại đi tranh cãi với con nít chứ? Đừng chấp trẻ con nữa."
Nhưng mẹ Giang không thèm nghe, bà càng thêm tức giận: "Ông nhìn đi, con gái ông đấy! Tôi là mẹ nó, vậy mà nó dám cắn tôi!"
Bố Giang cố gắng xoa dịu bầu không khí, nhặt con dao dưới đất lên đưa cho con trai, ra hiệu bảo nó cất đi.
"Phản hết rồi, mày cầm liềm là muốn gϊếŧ mẹ mày à? Tao nuôi mày khôn lớn chừng này, không ngờ lại sinh ra một đứa vong ơn bội nghĩa! Còn học hành gì nữa, học cho lắm rồi đối xử với người lớn thế đấy hả? Biết vậy lúc mới sinh ra đã bóp chết mày đi cho xong!"
Mẹ Giang kinh ngạc vì đứa con gái vốn luôn ngoan ngoãn đột nhiên lại phản kháng mạnh mẽ, nhưng nhiều hơn là sự phẫn nộ, bà cảm thấy uy quyền của mình bị thách thức.
"Được rồi, được rồi, bà bớt nói vài câu đi, đừng kích động con bé nữa."
"Ông câm miệng! Chỉ giỏi làm người tốt, nó thành ra thế này đều là do ông nuông chiều nó!"
Mắng xong, bà lao tới định giật lấy lưỡi liềm.
"Đừng qua đây!" Giang Tuyết lạnh giọng cảnh cáo.
Mẹ cô không nghe, vẫn tiếp tục tiến lại gần.
Con gà mái già ở góc tường bị bà trói chân để tránh chạy loạn lúc ấp trứng, còn chưa kịp giãy giụa đã bị Giang Tuyết vung liềm đâm thẳng vào bụng.
Dây trói đứt lìa, con gà giãy giụa điên cuồng, máu tươi bắn tung tóe khắp sân.
Mẹ Giang chết sững.
Giây phút ấy bà mới thực sự thấy sợ.
Cô con gái mà bà luôn quát mắng, nay lại không hề chớp mắt khi ra tay với con gà kia. Bà bỗng dưng nghĩ, nếu mình còn tiến thêm một bước, liệu con bé có đâm mình luôn không?
Bà đứng đó, ánh mắt hoảng loạn, nhìn con gà đang hấp hối trên mặt đất.
Giang Tuyết siết chặt liềm, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo: "Con là con người, không phải mèo chó, cũng không phải gà vịt để mặc người ta muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được. Dù mẹ là mẹ con thì cũng không thể tùy tiện ra tay với con, nếu không…"
Cô dừng lại, liếc xuống con gà đang dần tắt thở.
Mẹ Giang sợ hãi lùi về sau hai bước, đột nhiên khóc òa: "Ông trời ơi, tôi sinh ra cái thứ gì thế này! Nó bất hiếu đến mức này ư!"
"Tiểu Tuyết, sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy? Nghe lời bố, bỏ liềm xuống đi."
Giọng bố Giang ngày càng xa xăm.
Thế giới trước mắt Giang Tuyết dần trở nên mơ hồ, cô thấy mẹ khóc lóc chạy vào bếp, còn bản thân thì cũng thả lỏng lưỡi liềm trong tay.
Cô ngã xuống.
"Tiểu Tuyết! Con sao vậy? Người con nóng quá, con bị sốt rồi phải không?"
Bố Giang vội vã kiểm tra cô, vừa chạm vào đã nhận ra người cô nóng hầm hập, hoàn toàn mất ý thức.
Ông lập tức bế con gái lên chạy tới trạm y tế.
Mẹ Giang đang đứng trong bếp, nghe tiếng động ngoài sân thì vội chạy ra, thấy chồng mình đã bế Giang Tuyết ra tận cổng. Bà sững sờ một giây rồi lại thở dài, quay trở vào nhà lấy tiền, nhanh chóng đuổi theo.
---
Giang Tuyết nhanh chóng tỉnh lại.
Cô không còn là người phụ nữ ba mươi tuổi bận rộn nữa, cô vẫn là cô của năm mười lăm tuổi.
Nhìn bố mẹ tất bật chạy tới chạy lui, đổ nước bón thuốc, cô khẽ nhắm mắt, vờ như vẫn còn yếu rồi lại tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, trời bên ngoài đã tối hẳn.
Giang Lộ ở giường bên cạnh đã say ngủ.
Nhà cô là một căn nhà cấp bốn mới xây được vài năm.
Bố mẹ một phòng, cô và Giang Lộ một phòng, giữa nhà là phòng khách, phòng cạnh đó là của Giang Triều.
Cô đã hạ sốt, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Nghĩ lại chuyện ban ngày, từ việc chất vấn mẹ cô thiên vị đến chuyện gϊếŧ con gà, cô bỗng thấy có chút xấu hổ.
Có lẽ chỉ khi sốt cao, đầu óc không còn tỉnh táo, cô mới dám hỏi ra những điều mình đã luôn muốn hỏi từ nhỏ đến lớn.
Rõ ràng cô của tuổi trưởng thành đã chấp nhận buông bỏ những điều ấy rồi.