Quay Về 2007, Tôi Dẫn Đầu Kỷ Nguyên Hotgirl Mạng

Chương 4

“Hồi đó mẹ với bố mày phải đi làm ăn xa, không còn cách nào khác.”

“Đúng vậy, vì mẹ và bố đi làm xa nên con mới bị bỏ lại ở nhà, trở thành gánh nặng cho hai người. Nhưng tại sao con lại là đứa trẻ bị bỏ lại, còn chúng nó thì không? Chẳng lẽ con với chúng nó không giống nhau sao?”

“Hôm nay mày định cãi tới cùng chuyện thiên vị đúng không? Không muốn làm thì biến đi, nói nhảm nhiều làm gì.” Mẹ Giang bực bội quát.

Bà không trả lời được những câu hỏi của con gái, cũng không muốn trả lời. Cảm giác quyền uy của mình bị thách thức khiến bà càng thêm khó chịu.

Vừa dứt lời, bà đã túm lấy Giang Tuyết định lôi cô ra khỏi bếp.

Giang Tuyết giãy giụa, cố gắng hết sức để thoát khỏi tay bà.

“Mẹ rõ ràng thiên vị, tại sao không dám thừa nhận? Đều là con của mẹ, tại sao mẹ lại đối xử khác nhau?”

Không chỉ không yêu thương, bà còn dùng danh nghĩa của một người mẹ để ràng buộc cô, dùng đạo đức ép buộc cô phải chấp nhận mọi thứ.

“Đúng, tao thiên vị đó! Tao thương hai đứa em của mày hơn, tao nhìn mày là thấy phiền! Mau cút đi cho khuất mắt, đừng làm phiền tao nấu cơm nữa.”

Mẹ Giang dù sao cũng là người lớn, vốn mạnh hơn Giang Tuyết, giữ chặt lấy áo cô kéo thẳng ra sân rồi thô bạo đẩy cô ngã xuống đất.

Nhưng dường như vẫn chưa hết giận, bà bước tới định giơ chân đá cô một cái.

Giang Tuyết không còn là đứa trẻ chỉ biết run rẩy chịu đòn như trước nữa. Mặc dù đầu cô đang đau nhức dữ dội, cơ thể cũng rất yếu, nhưng khi thấy chân bà vung lên, cô lập tức ôm chặt lấy. Cơn đau rát từ da đầu truyền đến, mẹ đang túm tóc cô giật mạnh.

Giang Tuyết nghiến răng chịu đau, cúi xuống cắn mạnh vào chân bà.

“Á!” Mẹ Giang hét lên đau đớn.

“Mày buông ra cho tao!” Bà quát lớn.

Hai đứa trẻ bên ngoài đang chơi đùa, thấy mẹ đánh chị gái thì còn do dự không dám vào can ngăn, sợ bị liên lụy. Nhưng khi nghe tiếng mẹ la hét đau đớn, chúng lập tức chạy lại.

Cả hai cố gắng kéo Giang Tuyết ra, nhưng cô vẫn bám chặt, tay không buông, miệng càng cắn sâu hơn khi cảm nhận được bà túm tóc mình ngày càng mạnh. Mãi đến khi vị tanh của máu lan ra trong miệng, cô mới từ từ thả lỏng.

Đúng lúc đó bố Giang vừa đi làm về, trên vai vẫn vác theo lưỡi liềm. Thấy cảnh tượng trước mắt, ông lập tức ném vội lưỡi liềm xuống đất, chạy đến tách hai người ra.

“Tiểu Tuyết, con làm gì vậy? Con cắn chân mẹ chảy máu rồi kìa.” Ông cau mày nhìn dấu răng in sâu trên da thịt rớm máu của vợ mình, quay sang trách móc con gái.

“Tao là mẹ mày, mày dám cắn tao, mày định tạo phản đấy à!” Mẹ Giang gào lên.

“Được rồi, hôm nay không đánh chết mày thì tao không phải là mẹ nữa!” Bà vừa hét vừa vội vàng tìm cái chổi để đánh cô.

Nhưng Giang Tuyết không còn là cô bé ngoan ngoãn chịu đòn như trước kia.

Cô bình tĩnh lui ra sau, cúi xuống nhặt lưỡi liềm mà bố mình vừa quẳng xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mẹ.