Lâm Ngọc Dao lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: “Vậy được, chuyện anh lừa tôi bỏ qua đi, tôi tha thứ cho anh.”
Lục Giang Đình sững sờ, hoàn toàn không ngờ cô lại bỏ qua như thế?
Phương Tinh cũng hoang mang.
Với độ hiểu biết của cô ta về Lâm Ngọc Dao, chắc chắn đối phương sẽ làm ầm lên một trận mới đúng.
Sau đó mình lại ân cần khuyên nhủ một phen, sự lương thiện hiểu ý người của cô ta với hành động ngoa ngoắt của Lâm Ngọc Dao sẽ hình thành sự tương phản rõ ràng, chắc chắn Lục Giang Đình sẽ càng càng ghét Lâm Ngọc Dao, nếu như ghét đến độ không còn kết hôn với cô nữa thì càng tốt.
Nhưng hoàn toàn không ngờ Lâm Ngọc Dao sẽ bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế.
Cô ta cười lúng túng, nói: “Thật sao? Vậy tốt quá rồi, Ngọc Dao, cảm ơn em.”
“Ừm.” Lâm Ngọc Dao ừm nhẹ một tiếng, nhìn về phía mớ tiền trong tay cô ta: “Có bao nhiêu thế?”
“Cái đó… chị còn chưa kịp đếm thì Ngọc Dao đã lao vào đây rồi.”
Đúng vậy, Lâm Ngọc Dao trực tiếp lao vào đây.
Cô đang đi dạo phố, chuẩn bị mua một vài món đồ cần dùng để kết hôn thì bắt gặp một hàng xóm nói với cô rằng đã nhìn thấy Lục Giang Đình nhà cô đến nhà Phương Tinh.
Vì thế, cô trực tiếp lao đến nhà Phương Tinh nhưng cô cũng không giở chiêu lớn gì cả, chỉ húc bay cánh cửa gỗ nhà cô ta.
Lâm Ngọc Dao nhìn về phía Lục Giang Đình: “Có bao nhiêu tiền?”
Lục Giang Đình ấp a ấp úng: “Tôi cũng không đếm.”
Được rồi, đếm cũng không thèm đếm đã trực tiếp mang cho cô ta, vậy mà vẫn còn mặt dày nói mình không sai?
“Đếm đi.” Cô bảo.
Phương Tinh lảo đảo: “Ngọc Dao, chị sẽ trả lại mà, em không cần phải sỉ nhục chị như thế.”
Lục Giang Đình tức giận nói: “Lâm Ngọc Dao, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô đừng có nhỏ mọn như thế được không? Tôi đã bảo rồi, Kiến Quân…”
Không đợi anh ta nói hết, Lâm Ngọc Dao đã ngắt lời anh ta: “Đồng chí Vương Kiến Quân là một đồng chí tốt, anh ta hy sinh vì tổ quốc, đáng được tất cả chúng ta kính trọng.”
Tiếc rằng vợ của anh ta thì không.
“Đến ngay cả số tiền cũng không biết rõ vậy sau này còn trả kiểu gì? Trả bao nhiêu mới phù hợp? Tôi chỉ nói đếm xem có bao nhiêu tiền thôi mà các người một người nói tôi sỉ nhục mình, một người nói tôi không hiểu chuyện, lại còn khiêng liệt sĩ ra nói nữa. Tôi thật sự không hiểu tại sao mình lại không hiểu chuyện đấy?
Tôi tin nếu như đồng chí Vương Kiến Quân còn tại thế hỏi mượn anh số tiền này, chắc chắn anh ấy cũng sẽ đếm ngay trước mặt, chứ tuyệt đối sẽ không cho rằng tôi đang sỉ nhục mình. Nếu các người cảm thấy cách làm của tôi không đúng vậy chúng ta đến đại đội hỏi xem, mượn tiền của người ta rốt cuộc có nên đếm cho rõ ràng không?”
Hai người vừa nghe được lời cô nói, sắc mặt của người này đặc sắc hơn người kia.
Bởi vì bọn họ một người không muốn trả, một người không muốn để đối phương trả.
Bọn họ đều biết rất rõ không có ai cho mượn tiền mà không biết rõ số tiền cả.