Thập Niên 70: Dứt Khoát Từ Hôn, Gả Cho Quân Thiếu Mặt Lạnh

Chương 3: Nếu đã trong sáng vô tư vậy tại sao anh phải lừa tôi

Mà đứa con gái được cô vất vả nuôi lớn ấy đến sau này lại gả cho con trai của Phương Tinh.

Cho dù con trai của Phương Tinh là kẻ vô tích sự, không thi đỗ đại học nhưng Lục Giang Đình vẫn sử dụng quan hệ của mình để cho cậu ta vào bộ đội.

Nhưng bản thân cậu ta không biết phấn đấu, còn chưa được mấy năm đã quay về, sau khi ra ngoài đi làm bảo vệ.

Để đảm bảo thằng phế vật đó một đời vô lo vô nghĩ mà Lục Giang Đình còn đích thân bày mưu tính kế.

Nói đây là lời hứa mà anh ta với người chồng quá cố của Phương Tinh – Vương Kiến Quân đã lập vào năm đó.

Anh ta không thể vì người đã chết mà thất hứa được, phải thỏa mãn cô ta.

Phương Tinh chính là cơn ác mộng một đời của cô, cô đi ngăn cản như phát điên nhưng cũng không có tác dụng gì cả, còn xa cách con gái.

Đợi sau khi bọn họ kết hôn, thằng con rể ăn bám lấy lý do là mẹ mình cô độc, không nơi nương tựa mà dẫn Phương Tinh về nhà của bọn họ.

Vì thế, cô trở thành bà mẹ già phải hầu hạ cả gia đình, mới hơn năm mươi tuổi đã phải nhập viện vì lao lực thành bệnh, con gái ruột còn tự tay rút ống thở oxy của cô.

Nghĩ đến bản thân đáng thương trong mơ, Lâm Ngọc Dao thật sự không thể nào nhịn được nữa, nước mắt chợt rơi đầy mặt.

Nhìn thấy cô khóc, trên gương mặt của Lục Giang Đình xuất hiện chút vẻ áy náy, nhưng một chút áy náy đó thật sự quá ít, chỉ vụt thoáng qua rồi thôi.

Sau đó anh ta dùng cơn giận để che giấu sự chột dạ.

“Tôi cho cô ấy mượn tiền là vì Kiến Quân đã từng cứu mạng tôi. Cậu ấy đã hy sinh rồi, tôi không thể nhìn vợ của cậu ấy chết đói mà không quản được. Lâm Ngọc Dao, cô có thể hiểu chuyện một chút được không. Cô khóc cho ai xem hả? Làm như thể tôi bắt nạt cô không bằng.”

Đôi nam nữ chó má này còn không gọi là bắt nạt nữa sao?

Trong mơ cô đã chịu biết bao thiệt thòi, nếu cô không thay đổi vậy cuộc sống sau này của cô, à không, Lâm Ngọc Dao cô sẽ không để mình bước lên con đường tràn đầy sự đau khổ đó nữa.

Trong hiện thực, cô sẽ không để bản thân phải chịu một chút ấm ức nào hết.

Ai không cho cô sống tốt một phần thì cô sẽ trả lại bọn họ mười phần.

Về phần thằng cặn bã Lục Giang Đình này, cho dù anh ta có quỳ xuống cầu xin cô thì cô cũng sẽ không gả cho anh ta nữa.

“Lục Giang Đình, anh cảm thấy mình chăm sóc cho mẹ con Phương Tinh là trong sáng vô tư sao?”

Lục Giang Đình sững sờ, không biết tại sao cô lại hỏi như vậy.

“Đương nhiên rồi, tôi đã nói bao nhiêu lần là Kiến Quân đã từng cứu mạng tôi rồi.”

Lâm Ngọc Dao cười: “Nếu đã trong sáng vô tư vậy tại sao anh phải lừa tôi nhỉ?”

Lục Giang Đình: “…”

“Tôi sợ cô tức giận, nhưng lừa cô quả thật là tôi không đúng.”

Hiếm khi anh ta lại biết bản thân không đúng.