Cuối cùng, Phương Tinh đặt xấp tiền xuống với vẻ không hề tình nguyện một tí nào, sắc mặt trắng bệch, cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Vậy đếm đi.”
Để không đếm nhầm mà Lâm Ngọc Dao còn mời Phương Tinh đếm cùng.
Hai người mỗi người đếm một lần, cuối cùng xác nhận số tiền là một nghìn một trăm ba mươi đồng.
“Một nghìn một trăm ba mươi đồng, không có vấn đề chứ?”
“Không có vấn đề.”
Lâm Ngọc Dao lấy một cái nịt ra cột xấp tiền dày này lại.
“Có thể hỏi mang đi làm gì được không?” Lâm Ngọc Dao biết nhưng cô vẫn muốn hỏi một câu.
Phương Tinh đáp: “Chị dự định mở một quán cắt tóc, Kiến Quân đã mất rồi, chị phải nuôi lớn Thần Thần, cũng không thể dựa vào chút tiền trợ cấp kia để sống hết cả đời được.”
Lâm Ngọc Dao nở nụ cười: “Chị dâu nghĩ rất đúng, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân, tự mình kiếm được tiền mới là tốt nhất.”
Nhưng cô cũng biết cửa tiệm này của Phương Tinh cũng không mở được bao lâu, sẽ làm lỗ hết tiền đã mượn của Lục Giang Đình và cả tiền trợ cấp mà Vương Kiến Quân để lại.
“Có điều, lần sau nếu chị dâu mượn tiền cũng đừng hỏi mượn Giang Đình nữa.”
Hả?
Phương Tinh nhìn về phía Lục Giang Đình với sắc mặt trắng bệch.
Lâm Ngọc Dao giành trước bọn họ lại lên tiếng: “Giang Đình nói rồi, sau này tiền trong nhà chúng tôi đều sẽ do tôi quản, chị hỏi anh ta cũng vô dụng vì anh ta chẳng có tiền đâu.”
“Tôi…”
Lục Giang Đình đang định mở mồm thì lại cô cướp lời tiếp: “Còn nữa, chị dâu, cô là một người phụ nữ tìm chồng người ta nhờ giúp đỡ cũng không tiện. Cho dù là tìm chồng tôi hay là tìm chồng người khác thì thật ra đều không hay cho lắm, tốt nhất là chị nói với vợ người ta đây này. Đồng chí Vương Kiến Quân là liệt sĩ, thật sự có khó khăn gì tổ chức cũng sẽ không bỏ mặc đâu.”
Phương Tinh suýt khóc, nói với đôi mắt rưng rưng: “Ngọc Dao, em hiểu lần rồi, chị…”
“Đúng rồi, vừa rồi tại sao hai người lại đóng cửa?” Cô lại cướp lời với tốc độ cực nhanh, không cho cô ta nói nữa.
Phương Tinh: “…”
Lục Giang Đình: “…”
“Ôi trời, không phải tôi nói hai người đâu, cũng không phải hai người đang làm loại chuyện trơ trẽn gì thì sao phải đóng cửa chứ?”
“Cái đó… bọn chị cũng không nghĩ nhiều đến vậy, em đừng nghĩ lung tung.”
“Sao tôi có thể không nghĩ lung tung được? Các người biết ban nãy tại sao tôi phải trực tiếp tông cửa xông vào không? Bởi vì có người nói với tôi các người trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, đóng cửa kín mít, không biết đang làm cái trò gì ở bên trong.”
Hai người: “…”
“Tôi một đường đi tới đây, các người không biết hàng xóm láng giềng đã nói khó nghe thế nào đâu.”
Phương Tinh lung lay sắp ngã.
Lục Giang Đình tức không chịu được: “Lâm Ngọc Dao, cô đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Tôi thấy cô tới đây để kiếm chuyện thì có.”
“Sao lại là tôi nói vớ vẩn? Chẳng qua tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Cô đứng dậy đẩy cánh cửa kia hé ra một chút, rồi đứng ở cửa lớn tiếng nói: “Anh không tin tôi thì ra ngoài mà hỏi.”