Căn hộ bên cạnh là nhà cho thuê, tháng trước người thuê đã dọn đi, hiện tại vẫn chưa có ai mới vào ở, tức là hoàn toàn trống không.
Căn hộ này khá rộng rãi, có ba phòng ngủ, một phòng khách, dù chỉ nhiều hơn chỗ Phó Nhĩ Điệp một phòng, nhưng diện tích mỗi phòng lại lớn hơn hẳn. Tổng cộng khoảng hơn 100 mét vuông, gấp đôi cái tổ nhỏ của cô.
Mỗi phòng đều có cửa riêng và khóa. Phó Nhĩ Điệp thử từng cái một, may mắn thay, tất cả đều có thể mở và đóng bình thường.
Cô lặng lẽ kiểm tra từng ngăn kéo, tỉ mỉ tìm kiếm chìa khóa. Kết quả là không chỉ gom đủ chìa khóa của từng phòng, cô còn vớ được cả chìa khóa dự phòng của cửa chính.
Cẩn thận lấy một tấm vải đã chuẩn bị sẵn, cô gói toàn bộ chìa khóa lại, nhét vào túi đeo tay, bảo đảm không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau đó, cô khe khẽ mở cửa chính, chỉ để lại một khe hở nhỏ xíu khó mà nhận ra. Tay nắm cửa được buộc với một sợi dây, kéo dài đến tận phòng ngủ nơi Phó Nhĩ Điệp ẩn nấp.
Thông qua hệ thống camera giám sát trong nhà kết nối Bluetooth với điện thoại, Phó Nhĩ Điệp dán mắt vào màn hình. Chờ đúng hai mươi phút, cuối cùng cũng bắt được cơ hội—một con tiểu tang thi đơn độc mò đến cửa.
Cô nhẹ nhàng giật sợi dây, tạo ra một tiếng "két—" nho nhỏ.
Tiểu tang thi lập tức bị thu hút, ngước mắt nhìn vào trong nhà.
Từ góc độ này, Phó Nhĩ Điệp có thể thấy rõ mặt nó.
Đó là một cậu nhóc hàng xóm, ngày thường gặp nhau trong hành lang, gầy gò, nét mặt thanh tú. Cậu bé này rất lịch sự, chưa bao giờ chạy nhảy ồn ào làm phiền ai.
Bàn tay Phó Nhĩ Điệp siết chặt lấy nắm cửa phòng, lòng thoáng rung động.
Bên ngoài, ông lão tang thi nghe thấy động tĩnh cũng quay đầu lại, nhưng chẳng thấy bóng người, cũng không ngửi được mùi thịt tươi, thế là lắc lư bỏ đi.
Chỉ còn tiểu tang thi vô thức tiến vào trong nhà, men theo con đường Phó Nhĩ Điệp đã cố ý sắp xếp bằng ghế sofa, đi thẳng ra ban công.
Ngay khi cậu ta đi khuất, Phó Nhĩ Điệp lập tức lao ra, đóng sầm cửa chính lại và khóa chặt.
Cố tình tạo chút tiếng động, cô nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.
Quả nhiên, tiểu tang thi bị thu hút, lắc lư đuổi theo.
Phó Nhĩ Điệp len lỏi vào bếp, chui qua một ô trống đã chuẩn bị sẵn, linh hoạt bò lên khoang trần thạch cao trên trần nhà.
Cô im lặng đợi một lúc, cuối cùng thấy tiểu tang thi lạch bạch chạy đến.
"Năm giây."
Cô âm thầm đếm.
Chậm hơn ông lão tang thi hôm qua nhiều.
Nếu là tên kia, chỉ hai giây là đã lao tới rồi.
Nói cách khác, tốc độ và thể chất của tang thi không đồng đều.
Những tang thi bên ngoài và cả trong hành lang quả thực chậm hơn nhiều so với dự đoán của cô.
Thầm thở phào, Phó Nhĩ Điệp rút ra cây búa sắt đã chuẩn bị sẵn, dồn sức nhảy xuống từ trên cao, một búa giáng thẳng vào đầu tiểu tang thi!
"Xin lỗi."
Đầu của tiểu tang thi nổ tung, óc và máu bắn tung tóe, văng cả lên mặt Phó Nhĩ Điệp.
Cô mở vòi nước.
Vì hơn chục ngày nay không có ai sử dụng, nước ban đầu chảy ra có màu đỏ gỉ sắt.
Tay Phó Nhĩ Điệp khẽ run, nhưng vẫn kiên trì rửa tay. Chờ nước trong trở lại, cô mới rửa mặt, lau sạch máu trên cổ và tóc. Nhìn vào màn hình theo dõi, thấy hành lang tạm thời không có tang thi, cô liền kéo xác tiểu tang thi ra ngoài.
Cảm giác chạm vào một xác tang thi… thật sự rất khó chịu.
Làn da cứng đờ nhưng vẫn còn giữ được kết cấu giống con người.
Có lẽ, người chết chưa lâu thì xác cũng sẽ như vậy.
Phó Nhĩ Điệp cố gắng nhẫn nhịn, kéo lê tiểu tang thi ra hành lang, đặt nó cạnh ông lão tang thi có phần đầu đã lõm vào.
Lần này, khi thấy trung niên tang thi đang lảo đảo tiến đến, cô không còn quá sợ nữa.
Vì tốc độ của chúng không nhanh.
Cô bình tĩnh trở lại căn hộ bên cạnh, khóa cửa lại.
Trời nóng khủng khϊếp, chắc vẫn ở mức 35, 36 độ như đêm qua.
Phó Nhĩ Điệp ngồi bệt xuống góc phòng khách, lặng lẽ nghe tiếng tang thi cào cửa.
Mãi đến khi cảm nhận được hơi nóng trên đầu gối, cô mới nhận ra mình đang khóc.