Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Chương 5.2: Nhút nhát

Nhìn những giọt nước mắt nhỏ từng giọt, từng giọt xuống sàn nhà, Phó Nhĩ Điệp cuối cùng không kìm được nữa, ôm gối, lặng lẽ bật khóc.

Tại sao chứ?

Một đứa sợ gián đến phát khϊếp, ghê tởm cảm giác giẫm phải xác nó nổ bụp, thậm chí đánh bay một con bướm cũng rùng mình vì xúc giác… vậy mà bây giờ, cô lại phải cầm búa đập vào đầu những kẻ vốn dĩ hôm qua vẫn còn là con người?

Tang thi đáng sợ. Xác chết kinh khủng. Cái chết khiến người ta hoảng loạn.

Tại sao cô phải đối mặt với những thứ này?!

Khi trèo từ ban công trở về nhà, Phó Nhĩ Điệp đã bình tĩnh lại.

Nhà cô vẫn vậy, yên tĩnh và thoải mái như trước ngày tận thế.

Cô tắm rửa, bật điều hòa, ăn cơm trắng với dưa mặn, đổ thức ăn cho chó, dọn dẹp nhà vệ sinh cho nó.

Mọi thứ đâu vào đấy, chẳng khác gì trước đây.

Nhưng Phó Nhĩ Điệp biết, mọi thứ đã không còn như cũ nữa.

Cô gom rác vào túi, nhét vào thùng giấy đựng chậu cây cảnh hôm qua, định bụng thả xuống dưới lầu.

Nhưng nhìn hộp carton vẫn còn trống một nửa, Phó Nhĩ Điệp quyết định đợi vài hôm nữa, lấp đầy rồi mới vứt.

Bây giờ, dù là hộp giấy hay túi rác… tất cả đều là dùng một cái, mất đi một cái.

Phó Nhĩ Điệp nhìn đám cây cảnh mà hôm qua còn định “thả tự do”, rồi vô trách nhiệm nghĩ: Dù sao thì dưới lầu cũng toàn là vỉa hè lát gạch, chẳng có tí đất nào, để ở đó hay giữ lại trên này cũng chẳng khác gì nhau.

Sau một đêm hỗn loạn, lưu lượng xe cộ ngoài đường dường như có trật tự hơn hẳn.

Bởi vì ai cũng hiểu rõ một điều: Không ai có thể dọn xe khỏi đường khi chủ nhân của nó đã không còn sống. Thêm một vụ tai nạn là thêm một điểm tắc nghẽn.

Có thể không giành đường thì đừng giành, vì nếu kẹt cứng, chẳng ai thoát được cả.

Hơn nữa, có không ít người chọn làm như Triệu Tiểu Lộ, lái đi những chiếc xe bị kẹt lại sau khi chủ xe biến thành zombie.

Phó Nhĩ Điệp đứng trên ban công, chỉ trong chốc lát đã thấy có đến mười vụ tương tự. Nhưng trong đó chỉ có ba nhóm người thành công lên xe, còn lại đều bị đám xác sống khác chặn lại ngay giữa ban ngày ban mặt, bị xé xác rồi chia nhau “thưởng thức”. Khung cảnh đẫm máu đến mức không thể nào tả nổi.

Những người sống sót ở tầng trệt thấy vậy liền rút kinh nghiệm, chọn chờ đến khi trời tối, lúc zombie bị hạn chế tầm nhìn, mới hành động.

Phó Nhĩ Điệp tận hưởng luồng khí mát lạnh của điều hòa, đứng trên tầng cao nhìn xuống dòng người bên dưới, chẳng khác nào một kẻ ngoài cuộc quan sát những con rối bị cuộc đời xô đẩy.

Cô biết rất rõ, đến khi mất nước, mất điện, mất khí gas, cô cũng sẽ giống hệt những người kia mà thôi – hòa vào dòng chảy tận thế, vùng vẫy để giành giật sự sống.

Những màn kịch trên đường cao tốc mỗi ngày một khác, còn tình hình trong tòa chung cư cũng chẳng hề giống nhau.

Ngày đầu tiên, hầu hết mọi người đều như Phó Nhĩ Điệp, chỉ cần không bị biến thành zombie thì sẽ hoặc cố tìm xe để trốn đi, hoặc ngoan ngoãn trốn trong nhà.

Lúc dịch bùng phát, đa phần những người có mặt trong tòa nhà đều là người già, trẻ nhỏ hoặc nhân viên văn phòng tan ca sớm, không phải đi làm ca đêm.

Số lượng người không quá đông, mà nhiều người cũng còn đang đợi người thân đến tìm.

Sang ngày thứ hai, những ai không thể liên lạc được với người nhà, hoặc bị người thân vứt bỏ, bắt đầu kêu gọi mọi người hợp lực tiêu diệt lũ zombie.

Dù gì thì bọn chúng cũng chẳng nhanh nhẹn gì cho cam, dọn sạch hành lang cũng có lợi mà.

Phó Nhĩ Điệp hưởng ứng lời kêu gọi, tham gia đánh zombie mấy ngày liền.

Thế nhưng, trong những ngày đó, không ít người bị cào, bị cắn. Dù có thể chưa chết ngay tại chỗ, nhưng chỉ vài giờ sau, họ lại hóa thành những cái xác vô hồn, không ngừng cào cửa hay thậm chí đập vỡ cửa, lang thang ngoài hành lang.

Dần dần, số người dám xông ra chiến đấu ngày càng ít đi, số người hoảng loạn ngày càng nhiều. Những người vốn dĩ còn lý trí, nhìn thấy đồng đội từng cùng mình sát cánh chiến đấu giờ đây lại biến thành quái vật, cũng bắt đầu hoảng sợ, bật khóc, không còn dám bước ra ngoài nữa.