Hóa ra, bà chủ cửa hàng tạp hóa là một phụ nữ ngoài ba mươi. Cửa hàng bà ấy không chỉ bán đồ kim khí mà còn có thực phẩm đông lạnh như bánh bao, màn thầu và cả rau củ quả trữ sẵn.
Bà chủ này có xe riêng, nhưng xe lại đậu tận bãi đỗ cách đây năm trăm mét, hơn nữa còn gần đoạn đường kẹt cứng, đi lấy xe lúc này là không khả thi. Phương án tối ưu nhất là tìm cách lên chiếc xe địa hình phía trước.
Tranh thủ lúc trời còn tối, Triệu Tiểu Lộ định lén luồn lách qua đám thây ma, kéo theo bà chủ cửa hàng cùng trốn thoát.
"Cậu nói khẽ thôi, bước nhẹ vào, hạn chế làm lũ thây ma chú ý. Biết đâu vẫn có đường ra." Triệu Tiểu Lộ nhắc nhở.
Phó Nhĩ Điệp thoáng dao động.
Nhưng vấn đề không phải là có thể trốn thoát hay không, mà là cô thực sự quá vô dụng, ra ngoài chẳng giúp được gì, chỉ tổ làm gánh nặng.
Cô không thể làm liên lụy đến Triệu Tiểu Lộ.
"Tớ không ra đâu." Phó Nhĩ Điệp cúi mắt, giọng nghèn nghẹn vì cảm xúc bị đè nén. "Tớ định ôm đống đồ dự trữ chờ cứu viện. Cậu nhất định phải chạy thoát an toàn."
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, Triệu Tiểu Lộ chậm rãi lên tiếng:
"Cậu còn bao nhiêu đồ ăn?"
"Ít nhất đủ dùng một tháng. Nếu không bị cúp nước, điện, gas thì có thể cầm cự được hai tháng."
"Được rồi. Cứ yên tâm ở trong nhà đi." Triệu Tiểu Lộ trầm giọng. "Nếu sau này tình hình khá hơn, hoặc tớ có điều kiện, tớ sẽ quay lại tìm cậu."
"À, còn Sầm Hi Dương, cậu đừng lo. Cậu ấy ở tòa nhà văn phòng có hệ thống an ninh tốt, tòa nhà đã khóa kín rồi. Đám thây ma bên ngoài không vào được, mà bên trong cũng tự xử lý xong những con bị lây nhiễm. Hơn nữa, trong đó có căn-tin, trước mắt không bị thiếu đồ ăn.
"Điện thoại sắp hết pin rồi, tớ cúp máy đây. Có gì sau này liên lạc tiếp."
"Được rồi, lên đường bình an nhé."
Phó Nhĩ Điệp bật chế độ ống nhòm trên điện thoại, nheo mắt cố nhìn về phía xa. Trong ánh sáng lờ mờ, cô miễn cưỡng nhận ra hai cái bóng lặng lẽ khoác hành lý, len lén bò ra từ một góc khuất, rón rén men theo bóng tối tiến về phía chiếc xe địa hình.
Mấy lần thây ma lảng vảng sát bên, thậm chí còn dừng lại, nhưng rất nhanh lại bị tiếng la hét ở nơi khác thu hút mà lơ đi hai người đang nấp trong bóng tối.
Chỉ năm mươi mét, mà hai người kia đi rón rén tận tám phút mới lên được xe.
Tiếng động cơ gầm rú, nhưng giữa vô số xe khác đang điên cuồng lao qua đoạn đường tắc nghẽn, âm thanh ấy cũng chẳng nổi bật mấy. Triệu Tiểu Lộ lái chiếc xe băng băng lao đi, cuốn theo cả vệt máu đỏ phía sau.
Phó Nhĩ Điệp thở phào nhẹ nhõm, chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, dõi mắt theo chiếc xe xa dần.
Bỗng nhiên, cô chợt nhận ra một vấn đề.
Thây ma bên ngoài tuy sức mạnh lớn, nhưng tốc độ chậm rì, chỉ ngang người thường đi bộ nhanh. Miễn là con người còn sức chạy, vẫn có thể bỏ xa chúng. Chỉ là, con người sẽ dần kiệt sức, còn thây ma thì không. Chúng cứ vậy mà đuổi mãi, lại thêm phía trước có cả đống khác chặn đường, thế nên con người mới không thoát nổi.
Nhưng ông lão thây ma hôm qua thì khác. Nó chạy rất nhanh, đuổi sát rạt phía sau cô như dính keo, hoàn toàn không giống mấy con bên ngoài.
Không lẽ mới vậy đã xuất hiện thây ma cấp hai? Hay đây là loại thây ma đột biến có khả năng tăng tốc?
Phó Nhĩ Điệp mở camera an ninh, kiểm tra tình hình ngoài hành lang.
Trước cửa có ba con thây ma lảng vảng. Xác ông lão thây ma hôm qua vẫn còn nằm đó, trông ghê rợn hết sức.
Phó Nhĩ Điệp suýt nữa lại nôn, vội tu ừng ực mấy ngụm nước để đè cơn buồn nôn xuống.
Bất kể thế nào, cô muốn thử nghiệm một chút – liệu tất cả thây ma đều mạnh và nhanh như vậy, hay chỉ riêng lão già kia là quái dị?
Ba con thây ma kia gồm đủ già – trung niên – trẻ con. Mục tiêu của cô chính là con nhỏ nhất, chỉ cao cỡ bắp đùi.
Dĩ nhiên cô không dại mở cửa nhà mình rồi mời nó vào nghiên cứu. Thay vào đó, cô có thể từ ban công leo sang căn hộ bên cạnh, rồi dụ nó vào đó rồi nhốt lại.
Nguy hiểm thì có, nhưng đáng để thử.
Chờ trời sáng đã.
Mùa hè sáu giờ sáng đã đủ sáng để thấy rõ ban công.
Phó Nhĩ Điệp thắt chặt dây, bám theo mép tường, từng chút từng chút đu mình sang ban công bên cạnh.