Chỉ đơn giản là gắn bó quá lâu, hiểu nhau quá rõ, đến một ngày nhận ra không ai có thể thay thế đối phương.
Chỉ có điều, dù đã là người yêu, Hứa Minh vẫn không thể giữ chân cô.
"Em có thể ngừng uống rượu được không?"
"Không thể."
"Thuốc lá thì sao?"
"Không thể."
"Đua xe?"
"Không thể."
Hứa Minh thở dài.
"Anh biết em sẽ nói vậy."
"Vậy anh hỏi làm gì?"
Hắn không đáp. Chỉ siết nhẹ tay cô, như thể muốn nhắc cô rằng vẫn còn một người sẵn sàng đợi cô quay đầu.
Nhưng cô không quay đầu.
Và rồi cô gặp Dạ Kình.
Hôm đó cũng là một đêm như bao đêm khác.
Cô đi vào quán bar với chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, vest đen khoác hờ, tóc mullet màu khói khiến cô trông càng giống một tay chơi thực thụ.
Cô thích cái cách không ai biết cô là ai.
Cô thích cái cảm giác được tự do.
Không ai bàn tán về việc cô có phải con gái hay không. Không ai soi mói cách cô ăn mặc. Không ai đánh giá cách cô sống.
Ở nơi này, cô chỉ đơn giản là Lam Vũ.
Và hắn bước đến.
Dạ Kình không phải người đầu tiên bắt chuyện với cô trong quán bar. Nhưng hắn là người đầu tiên khiến cô chú ý.
Một người đàn ông không hề tỏ ra tò mò, cũng không cố tình làm thân.
Hắn chỉ hỏi một câu đơn giản.
"Uống gì?"
Cô ngước mắt lên.
Một đôi mắt sâu thẳm, một nụ cười như có như không.
Một kẻ đứng ngoài cuộc, nhưng rõ ràng là kẻ nắm quyền kiểm soát.
Cô nhếch môi.
"Whisky, không đá."
Hắn cười nhẹ.
Và đêm đó, cuộc đời cô bắt đầu thay đổi.
Sau đêm đó, Lam Vũ tưởng rằng cô sẽ không gặp lại Dạ Kình.
Nhưng số phận có vẻ thích trêu ngươi cô.
Họ gặp lại nhau lần thứ hai trong một cuộc đua xe đêm.
Đó là một đường đua bất hợp pháp, nơi những kẻ không có gì để mất lao vào tốc độ, cá cược bằng tiền, danh dự, hoặc thậm chí là mạng sống.
Lam Vũ ngồi trên chiếc mô tô đen của mình, đôi mắt lạnh lùng quét qua hàng loạt những kẻ đứng chờ cuộc đua bắt đầu.
Cô cảm nhận được những ánh nhìn hướng về phía mình.
Cũng như mọi khi, không ai nhận ra cô là con gái.
Mọi người chỉ thấy một gã thanh niên tóc bạc khói với ánh mắt sắc lạnh và khí chất ngông cuồng, một tay đua từng chưa bao giờ thua một trận nào.
Cô đang chuẩn bị đội mũ bảo hiểm thì có ai đó bước đến.
"Mày cũng đua à?"
Giọng nói trầm thấp, có chút ý cười.
Cô ngẩng đầu.
Giọng nói trầm thấp, có chút ý cười.
Cô ngẩng đầu.
Dạ Kình đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt nhàn nhã như đang xem một trò giải trí.