Lồng Giam Rực Lửa

Chương 3: Lam Vũ

Lam Vũ không nhớ rõ cha mẹ mình trông như thế nào.

Cô chỉ biết rằng, từ rất nhỏ, cô đã phải học cách sống sót một mình.

Không có gia đình, không có ai bảo vệ, không có ai dạy dỗ cô những điều mà một đứa trẻ đáng ra phải biết.

Đường phố trở thành mái nhà, những con hẻm nhỏ trở thành nơi trú ẩn, và mỗi ngày trôi qua chỉ là một cuộc giằng co giữa đói khát, lạnh lẽo và sợ hãi.

Sống như một đứa con gái trên đường phố là một điều vô cùng nguy hiểm.

Cô hiểu điều đó ngay từ những năm đầu tiên.

Những ánh mắt soi mói, những lời trêu ghẹo, những bàn tay thô lỗ vô tình hay cố ý chạm vào vai cô mỗi khi cô lang thang kiếm gì đó để ăn.

Nên cô bắt đầu thay đổi.

Cắt tóc ngắn. Mặc đồ rộng. Tập nói năng, cử chỉ, đi đứng như một thằng con trai.

Và nó hiệu quả.

Không ai còn nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm nữa.

Không còn những kẻ bám theo sau lưng khi trời tối.

Không còn những giọng nói ghê tởm vang lên mỗi khi cô đi ngang qua.

Thế giới dễ thở hơn khi cô không còn là một cô gái.

Từ đó, cô quyết định mình sẽ sống như một thằng con trai.

Cô không cần phải trở thành con trai, nhưng việc mang vẻ ngoài của con trai khiến cô an toàn hơn.

Cô học cách đánh nhau.

Học cách nhìn người.

Học cách sống sót trong một thế giới đầy rẫy nguy hiểm.

Và cô gặp Hứa Minh.

Hứa Minh là người duy nhất từ nhỏ đến lớn biết rõ cô là con gái, nhưng cũng chưa từng ép cô phải thay đổi.

Hắn hiểu cô.

Từ những ngày còn nhỏ, hắn đã thấy cô đấm gãy mũi một thằng con trai to xác vì dám chặn đường cô.

Thấy cô leo lên nóc một tòa nhà cũ chỉ để ngắm hoàng hôn.

Thấy cô cười rạng rỡ khi giành được chiến thắng đầu tiên trên đường đua xe đêm.

Thấy cả những đêm cô lặng lẽ hút thuốc, uống rượu một mình vì chẳng còn gì để mất.

Hứa Minh không ngăn cô làm những điều đó.

Hắn chỉ nói một câu:

"Nếu em không muốn thay đổi, anh cũng không ép. Nhưng ít nhất, đừng để bản thân gặp nguy hiểm."

Cô đã cười, ngả đầu lên vai hắn.

"Vậy anh phải bảo vệ em đấy."

Hắn thở dài.

"Anh không thể lúc nào cũng bảo vệ em được."

Nhưng dù nói vậy, hắn vẫn là người duy nhất đứng bên cạnh cô, dù cô có bướng bỉnh, ngông cuồng, hay liều lĩnh đến mức nào đi nữa.

Cô không gọi Hứa Minh là bạn trai ngay từ đầu.

Tình cảm của họ không có một cột mốc rõ ràng, không có một lời tỏ tình lãng mạn.