Rồi hắn bắt đầu chủ động tìm cậu ta.
Lần này không chỉ ở quán bar, mà cả ở những đường đua đêm.
Lần đầu tiên, Dạ Kình thấy Lam Vũ lái xe phân khối lớn.
Chiếc mô tô đen lướt nhanh qua đêm tối, để lại một vệt sáng đỏ trên con đường nhựa.
Mái tóc màu khói tung bay trong gió, bóng dáng lạnh lùng đầy tự do và phóng khoáng.
Hắn đứng đó, nhìn theo, ánh mắt có chút hứng thú.
Một con sói cô độc.
Dần dần, Dạ Kình và Lam Vũ thành bạn nhậu, bạn đua xe, bạn ẩu đả.
Không ai hỏi về quá khứ của ai. Không ai xen vào cuộc sống của ai.
Nhưng mỗi lần gặp nhau, họ đều có cảm giác như đang thấu hiểu nhau theo một cách kỳ lạ.
Dạ Kình thích cảm giác có một đàn em như Lam Vũ. Không nói nhiều, không vướng bận, chỉ cần một ánh mắt là hiểu nhau.
Lam Vũ cũng không ghét sự hiện diện của Dạ Kình.
Cô nghĩ rằng hắn đơn giản chỉ là một gã giang hồ có tiền, một kẻ sống ngoài vòng pháp luật nhưng không gây phiền phức.
Cho đến một ngày…
Lam Vũ bị cuốn vào một vụ ẩu đả lớn.
Không phải những trận đánh chơi chơi ngoài đường đua, mà là một trận thực sự có thể mất mạng.
Cô không nghĩ rằng mình sẽ bị vây đánh bởi một đám người lạ mặt, cũng không nghĩ rằng một kẻ như Dạ Kình sẽ xuất hiện vào phút cuối, ném cho cô một con dao và nói một câu đầy ung dung.
"Tự xử đi, thằng nhóc."
Lam Vũ cầm con dao, quay lại đối mặt với đám người kia.
Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng rực dưới ánh đèn đường.
Lần đầu tiên, Dạ Kình nhìn thấy sự điên cuồng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của Lam Vũ.
Hắn đứng đó, khoanh tay, nhìn cô đánh đến khi toàn thân dính máu, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt không có chút run sợ nào.
Mãi đến khi mọi thứ kết thúc, hắn mới bước đến, ném cho cô một chiếc áo khoác, giọng điệu như cười như không.
"Mày không tệ."
Lam Vũ kéo áo khoác lên vai, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Anh cũng không đến nỗi."
Dạ Kình bật cười.
Hắn nhận ra, thằng nhóc này càng nhìn càng thú vị.
Họ tiếp tục như vậy trong một thời gian dài.
Từ đánh nhau, đua xe, uống rượu, đến những cuộc trò chuyện thâu đêm.
Dạ Kình chưa từng nghi ngờ gì.
Hắn thậm chí nghĩ đến việc kéo Lam Vũ vào tổ chức của mình. Một thằng nhóc vừa có khí chất, vừa có đầu óc, lại không ngán bất cứ thứ gì… một người như thế sẽ cực kỳ hữu dụng.
Cho đến một ngày…
Hắn thấy Lam Vũ trong một hình ảnh hoàn toàn khác.
Không còn vest đen. Không còn tóc mullet.
Mái tóc dài mềm mại xõa xuống bờ vai, chiếc váy ôm sát tôn lên những đường cong hoàn hảo.
Hắn đứng chết sững.
Một giây sau, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Hắn đã bị lừa.