Lồng Giam Rực Lửa

Chương 1: Dạ Kình

Quán bar nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, ánh đèn neon rực rỡ hắt lên những vệt sáng xanh tím mơ hồ.

Tiếng nhạc trầm thấp len lỏi giữa không gian, hòa cùng những tiếng cười nói ồn ào của những kẻ say sưa.

Ở một góc quầy bar, một thanh niên tóc mullet màu khói đang nhàn nhã khuấy ly rượu trong tay.

Áo sơ mi trắng rộng rãi phối với áo vest đen, cúc áo trên mở hờ lộ ra xương quai xanh sắc nét.

Đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lười biếng nhìn dòng người qua lại.

Đó là lần đầu tiên Dạ Kình nhìn thấy Lam Vũ.

Hắn không nghĩ nhiều.

Trong mắt hắn, đây chỉ là một thằng nhóc cool ngầu, có khí chất, có gu ăn mặc.

Một kiểu thanh niên có phần chơi bời nhưng không gây phiền phức.

Hắn bước đến, đặt cốc rượu xuống quầy, nhướn mày nhìn người đối diện.

"Uống gì?"

Lam Vũ ngước mắt, đối diện với hắn.

Đôi mắt cô sắc bén như lưỡi dao, nhưng không mang chút cảm xúc nào.

"Whisky, không đá."

Dạ Kình bật cười. Hắn thích kiểu người có gu rượu mạnh. Không quá ồn ào, cũng không giả tạo.

"Thằng nhóc nhìn quen lắm. Đã gặp ở đâu chưa?"

Lam Vũ hờ hững nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Dạ Kình rồi lại rời đi.

"Chắc là chưa."

Hắn hơi nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ lên thành ly.

Có gì đó ở thanh niên này khiến hắn thấy thú vị.

Không phải kiểu cố tỏ ra lạnh lùng, mà là bản chất vốn đã như vậy.

Dạ Kình không hỏi thêm, chỉ ngồi xuống cạnh cô, cùng uống.

Cả hai cứ thế im lặng.

Tiếng nhạc trong quán bar dần lấn át mọi thứ.

Xung quanh đầy những kẻ nói cười ồn ào, nhưng giữa hai người lại như có một khoảng lặng riêng.

Một lúc sau, Lam Vũ cười khẽ.

"Anh cũng là dân chơi à?"

Dạ Kình nhướn mày.

"Tao không chơi, tao làm ăn."

Lam Vũ nhếch môi, không hỏi thêm.

Nhưng cái kiểu làm ăn mà hắn nói thì quá rõ ràng.

Một kẻ có thể thản nhiên nói ra câu đó trong môi trường như thế này, không đơn giản là doanh nhân bình thường.

Cô đã tiếp xúc với không ít dân xã hội đen, nhưng lần đầu gặp một người mang khí chất như hắn.

Sóng ngầm dưới vẻ ngoài trầm ổn, nguy hiểm ẩn sau nụ cười nhàn nhã.

Chẳng hiểu sao, cô thấy có chút hứng thú.

"Tên gì?"

"Mày hỏi trước đi."

"Lam Vũ."

Dạ Kình nhìn cô một lúc, như thể đang đánh giá. Rồi hắn bật cười, nâng ly rượu lên.

"Dạ Kình."

Cốc rượu chạm nhau trong thứ âm thanh trong trẻo.

Sau lần đó, họ gặp nhau nhiều hơn.

Lúc đầu chỉ là tình cờ.

Một vài đêm sau, Dạ Kình lại thấy Lam Vũ trong quán bar cũ, vẫn dáng vẻ lạnh lùng, vẫn ánh mắt vô cảm, vẫn thứ whisky không đá.