Ánh đèn neon hắt lên khuôn mặt hắn, làm rõ đôi mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm.
Cô nhếch môi.
"Anh cũng cá cược?"
Hắn cười, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Không. Tao ở đây để xem thử thằng nhóc mày có thật sự giỏi như lời đồn không."
Lam Vũ bật cười khẽ.
Thật ra, cô không hề biết mình đã trở thành một lời đồn.
Nhưng nếu có cũng không sao.
Miễn là họ vẫn nghĩ cô là một thằng nhóc, thì cô vẫn có thể tự do sống như một con sói hoang không ràng buộc.
"Vậy cứ xem đi."
Đường đua bắt đầu.
Gió lạnh quét qua người cô khi xe lao đi trên đường nhựa.
Những ánh đèn đường mờ nhạt lướt qua trong tích tắc, tiếng động cơ gầm rú vang lên trong màn đêm.
Cô cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ tràn qua từng tế bào.
Cô thích tốc độ.
Kể từ lần đầu tiên chạm tay vào tay lái, cô đã biết đây là thứ dành cho cô.
Nó khiến cô cảm thấy bản thân còn sống.
Một vòng, hai vòng…
Mọi người lần lượt bị cô bỏ lại phía sau.
Khi chỉ còn cách vạch đích vài trăm mét, cô liếc qua phía bên đường.
Dạ Kình đứng đó, khoanh tay, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn nhìn theo cô không chớp.
Như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Cô không quan tâm.
Cô tăng tốc.
Và cô thắng.
Sau đêm đó, cô và hắn dường như bước vào một vòng xoáy kỳ lạ.
Không ai hẹn nhau. Không ai tìm đến nhau.
Nhưng mỗi khi cô xuất hiện ở đâu, hắn dường như luôn ở đó.
Ở quán bar, hắn ngồi ở góc đối diện, nhàn nhã uống rượu.
Ở đường đua, hắn dựa vào xe, châm một điếu thuốc, bình thản xem cô thi đấu.
Ở những cuộc ẩu đả trong những con hẻm tối, cô không biết bằng cách nào, nhưng mỗi lần cô gần thua, hắn lại xuất hiện đúng lúc, quăng cho cô một vũ khí hay đơn giản là ngồi xuống, khoanh tay nhìn.
Cô từng hỏi hắn, giọng điệu có chút trêu chọc:
"Anh có phải đang theo dõi tôi không?"
Hắn chỉ nhướn mày, cười nhẹ.
"Mày nghĩ tao rảnh vậy sao?"
Lam Vũ không rõ mối quan hệ giữa họ là gì.
Không hẳn là bạn. Không hẳn là kẻ thù.
Càng không giống anh em hay đàn anh đàn em.
Chỉ biết rằng, mỗi lần chạm mặt, cô đều thấy thích thú.
Hắn không giống những kẻ giang hồ cô từng gặp.
Hắn nguy hiểm, nhưng không phô trương.
Hắn kiểm soát mọi thứ, nhưng không cần phải thể hiện.
Cô có thể cảm nhận quyền lực chảy trong từng cử động của hắn, từng ánh mắt, từng câu nói.
Hắn là kẻ thật sự ngồi trên đỉnh của thế giới này.
Một con thú săn mồi.
Một con sói đầu đàn.
Cô không biết, giữa một sói hoang như cô và một kẻ thống trị như hắn, ai sẽ là người chiến thắng.
Nhưng cô muốn thử xem.