Một học sinh nóng tính lập tức nổi đóa: "Đi thôi!"
Một đám thanh niên trẻ tuổi, tính tình thẳng thắn, nói đi là đi ngay lập tức, kéo nhau ra khỏi phòng bao, ầm ầm xông ra ngoài.
Đúng vào giờ cao điểm, sảnh chính chật kín người.
Quản lý sảnh thấy một đám học sinh mặt mũi tức giận lao ra, lập tức tiến lên ngăn họ lại, hỏi có chuyện gì xảy ra.
"Không có gì đâu, chỉ là sau này chúng tôi không muốn đến đây nữa!"
Một người lớn tiếng nói.
"Thái độ phục vụ ở đây quá kém! Tôi không thích!"
Mọi người xung quanh tò mò dựng tai nghe ngóng.
Khi nghe thấy nhóm học sinh vừa hét lên vừa rủ nhau tẩy chay quán, quản lý sảnh ngơ ngác.
"Không chỉ chúng tôi không đến, mà tôi còn sẽ nói với tất cả học sinh từng dùng ghi chép của chị Trì Mộng, không ai được đến đây nữa!"
Cái gì?
Sao chuyện này lại liên quan đến Trì Mộng?
Quản lý sảnh toát mồ hôi lạnh, vội vã muốn kéo nhóm học sinh vào phòng nghỉ để hòa giải, nhưng họ không hề phối hợp.
Cho đến khi Trì Mộng bị chị Linh lôi đến.
Vừa thấy cô xuất hiện, đám học sinh lập tức vây quanh.
"Chị Trì Mộng!"
"Học tỷ!"
Trì Mộng dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vì sự vận hành bình thường của cửa hàng, cô nhanh chóng xoa dịu đám học sinh, đưa họ vào phòng nghỉ.
Những học sinh thẳng tính lập tức thuật lại toàn bộ câu chuyện.
Quản lý và chị Linh lập tức trầm mặc.
Trì Mộng cũng: "…"
[Wow.] 019 cảm thán: [Thần tượng học viện? Cô không cần tham gia tuyển chọn nữa, cô đã nổi tiếng rồi.]
Giọng điệu của 019 đầy giả tạo và tâng bốc.
[Thật sự nổi tiếng!]
"Làm ơn, tắt tiếng hệ thống."
Trì Mộng bình thản nói.
"Thật xin lỗi, là do chúng tôi quản lý chưa tốt, khiến mọi người có trải nghiệm không hài lòng."
Quản lý lên tiếng: "Chúng tôi nhất định sẽ chú ý, chuyện này về sau tuyệt đối không tái diễn!"
Một nam sinh cao to học lớp 12 lập tức nói: "Đừng có nói mấy lời khách sáo đó! Thành phố này có bao nhiêu KTV, chúng tôi chọn đến đây vì có chị Trì Mộng! Không ngờ môi trường quán lại tệ thế này, lấy lớn hϊếp nhỏ!"
"Lấy mạnh hϊếp yếu!"
"Lấy đông hϊếp ít!"
"Nhìn mặt mà bắt hình dong!"
Quản lý: "…"
Chị Linh quay đầu đi, cố gắng nín cười.
Trì Mộng lấy từ túi ra một nắm kẹo, phân phát cho họ, vừa cười vừa nói: "Được rồi, tôi biết mọi người vừa thi xong, bây giờ đều là những chiến binh mạnh mẽ nhất."
Nụ cười thản nhiên của cô như một cơn gió cuốn đi cơn giận của mọi người. Các học sinh dần bình tĩnh lại, có chút ngại ngùng, từng người ngoan ngoãn ngồi xuống, xòe tay ra nhận kẹo như mấy đứa trẻ mẫu giáo.
Cô nữ sinh ngưỡng mộ Trì Mộng lén nhìn cô, khẽ hỏi: "Chị Trì Mộng, chị nói thật đi, có ai bắt nạt chị ở đây không?"
Quản lý căng thẳng nhìn sang Trì Mộng.
Chuyện trong nội bộ nhân viên, ông ta không phải không biết. Cái khóa phòng nghỉ của cô là do ông ta cho người sửa. Nhưng nhân viên với nhau khó tránh khỏi xích mích, ông ta cũng chỉ có thể cảnh cáo những người làm quá đáng, chẳng lẽ còn có thể giám sát họ suốt ngày để ngăn cãi vã sao?
Chỉ là ông ta không ngờ hai người kia lại dám gây rắc rối ngay trước mặt khách!
Mà đám khách này lại là bạn học của Trì Mộng!
Nghe chừng cô ấy rất nổi tiếng trong giới học sinh, trách gì dạo gần đây KTV có lượng khách là học sinh nhiều gấp mấy lần trước.
Haiz…
Quản lý vẫn nở nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng thì thở dài không ngừng, liên tục liếc nhìn Trì Mộng.
Trì Mộng không biết đọc suy nghĩ, nhưng khi thấy ánh mắt khó hiểu của ông ta, cô thản nhiên đáp: "Trong số các công việc làm thêm tôi từng tìm, chỉ có chỗ này bao ăn bao ở."
Tất cả học sinh đồng loạt trợn mắt.
"Nhưng ông chủ ở đây rất tốt, không chậm lương, không đối xử hà khắc với nhân viên, mỗi bữa đều có thịt."
Dưới ánh nhìn ai oán của quản lý, cô tiếp tục nói: "Chỉ là có hai nhân viên có chút hiểu lầm với tôi thôi. Họ không sao cả, không ảnh hưởng đến công việc của tôi."
Trì Mộng mỉm cười: "Nhưng không ngờ vì tôi mà ảnh hưởng đến trải nghiệm của mọi người. Vậy tối nay để tôi mời các bạn, thực ra quán này rất ổn, kỳ nghỉ còn thường xuyên có khuyến mãi, học sinh còn được giảm giá 20% nữa."
Quản lý bên cạnh thở phào một hơi, lập tức lên tiếng: "Tiểu Mộng, nói cho cùng đây là lỗi của cửa hàng. Mọi người cứ tiếp tục vui chơi, tối nay tất cả chi phí do quán chi trả, ngoài ra còn tặng thêm đồ ăn vặt và đồ uống. Còn về hai nhân viên kia, tôi sẽ bảo họ ra xin lỗi mọi người, đồng thời sẽ nghiêm khắc xử lý."
Một học sinh hừ lạnh: "Xin lỗi chúng tôi?"
Quản lý lập tức điều chỉnh lại câu từ: "Xin lỗi mọi người, và quan trọng nhất là xin lỗi Tiểu Mộng!"
Trì Mộng cong môi, đặt hai tay lên bụng, nghiêm trang nói: "Cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội này."
"Phụt."
Một câu đùa nhỏ cuối cùng cũng khiến các học sinh bật cười.
Chị Linh ngay lập tức mở một phòng VIP rộng rãi cho nhóm học sinh, còn gọi nhân viên mang lên một bàn đầy đồ ăn và thức uống.
Khi đám học sinh rời đi, sắc mặt quản lý lập tức trầm xuống, cầm bộ đàm lên, gằn giọng: "Gọi Lý Yến và Lưu Đình tới đây ngay! Hai người họ còn muốn làm không? Không muốn làm thì thu dọn đồ đạc rồi biến đi!"
Giọng quát giận dữ truyền đến từng chiếc tai nghe của nhân viên.
Hai người đang trốn trong phòng nghỉ vừa ăn hạt dưa vừa lười biếng tán gẫu lập tức giật bắn mình, suýt thì làm rơi cả đống hạt dưa trên tay.
"Lão ấy uống nhầm thuốc à?"
Lý Yến đảo mắt, hừ lạnh.
"Tôi làm gì sai?"
"Đi xem thử xem, dù sao cậu cũng có ông chú họ là lãnh đạo cấp cao ở đây, nếu lão ta gây sự vô lý thì cậu cứ méc ông chú."
Hai người mặt dày không chút lo lắng, còn cố tình kéo dài thời gian, mượn cớ mang rượu cho khách mà trì hoãn cả nửa tiếng.
Cuối cùng, khi hai người uể oải đẩy cửa vào phòng quản lý, họ kinh ngạc phát hiện, người ngồi sau bàn làm việc không phải là quản lý, mà là chủ quán KTV.