Nhưng ngay giây tiếp theo, Trì Mộng lại thản nhiên nói: "Tôi vẫn luôn là một người bình thường mà?"
019: [?]
Trì Mộng nghiêm túc.
Ai mà chẳng là một người bình thường?
Kiếp trước cô chỉ chăm chỉ hơn người khác một chút, một chút xíu thôi.
Mà đời này, cô định đổi hướng để cố gắng.
019: […]
Được rồi, chỉ cần hệ thống chính không cảnh báo, cô nói gì cũng đúng.
Nó lặng lẽ tắt kênh liên lạc, mở bảng thông tin cá nhân.
Bộ phận trực thuộc: Phòng Xuyên Thư
Loại hệ thống: Hệ thống nhân vật quần chúng
Mã số: 019
[Hú~]
019 thở phào, đưa bàn tay ảo lên xoa đầu mình.
May quá, hệ thống của nó không bị hỏng, vẫn đọc chữ được.
Tốt rồi.
Trì Mộng là người hành động nhanh. Một khi đã quyết, cô liền làm ngay.
Cô mượn máy tính của chị Linh, dành mười phút hoàn thành hồ sơ và gửi tới email chương trình.
Sau đó, cô tiếp tục công việc thường ngày, nhưng dạo này có mấy cô bé thường xuyên đến KTV, thỉnh thoảng còn lượn lờ ở khu vực phòng VIP.
Bị Trì Mộng phát hiện, các cô gái đỏ mặt cảm ơn khi được đưa trở lại khu vực thường.
Lại có một cô bé "lạc đường", "vô tình" gặp được Trì Mộng, ngại ngùng để cô đưa về.
Có lần, cửa phòng bao bị ai đó lén mở ra một khe nhỏ.
Trì Mộng giả vờ không thấy, chỉ mỉm cười với cô gái đang đứng ở cửa, trông như có chuyện muốn nói.
"Xòe tay ra."
Cô nói.
Cô gái ngây ngốc ngẩng đầu lên, đưa tay ra.
"Xoạt."
Những viên kẹo bọc giấy bóng màu sắc rực rỡ rơi vào lòng bàn tay cô gái.
Trì Mộng cố ý nắm một nắm thật to, khiến cô gái phải dùng cả hai tay mới ôm trọn được.
"Cảm ơn!" Khuôn mặt cô bé càng đỏ hơn.
"Không sao, nhưng kỳ thi đại học kết thúc rồi, chúng tôi được tự do, còn các em vẫn phải tiếp tục học đấy."
Trì Mộng cười nói: "Học tập chăm chỉ nhé, đàn em."
Từ khe cửa hé mở, lập tức vang lên những tiếng "Ồ ồ" trêu chọc đầy phấn khích.
Một cô gái to gan thò đầu ra: "Em cũng muốn được cổ vũ! Chị Trì Mộng!"
"Xin sức mạnh của học thần ban phước cho em!"
"Em cũng muốn! Em cũng muốn!"
Những cô gái mười mấy tuổi tràn đầy sức sống, khuôn mặt rạng rỡ, mang theo sự nhiệt tình đáng yêu mà không ai có thể bắt chước được.
Trì Mộng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cố lên nhé, nhớ giữ giọng, về nhà sớm đi."
"Dạ!"
Cô xoay người rời đi, vừa rẽ qua lối đi, sau lưng chợt vang lên tiếng gọi.
"Chị Trì Mộng! Em nhất định sẽ đỗ J Đại! Em muốn trở thành đàn em của chị! Hẹn gặp lại chị ở J Đại!"
Có vẻ cô bé không dám nói trực tiếp trước mặt Trì Mộng, chỉ dám đứng sau cánh cửa hét lên.
Trì Mộng cười thầm trong lòng, biết rồi, chị đợi em.
Ở hành lang khu phòng bao, có người nghe thấy tiếng động liền ló đầu ra nhìn.
"Các cậu gặp chị Trì Mộng rồi?"
Một nhóm người từ phòng bao khác bước ra, kinh ngạc hỏi nhóm nữ sinh: "Các em là học sinh lớp 10 của Nhất Trung à? Chúng tôi học lớp 12 đấy! Cùng khóa với chị ấy!"
Hai nhóm học sinh bỗng như tìm thấy đồng minh, kích động tụ lại một chỗ, mỗi câu nói đều có nhắc đến cái tên "Trì Mộng".
Lý Yến và Lưu Đình đang mang đồ uống và đĩa trái cây tới, nghe thấy mấy từ như "thi đấu", "học thần", "niềm tự hào của Nhất Trung", lập tức liên tưởng đến người mà ngay cả nhân viên cũ như họ cũng không thể bắt chuyện nổi, không khỏi sửng sốt.
Lưu Đình bĩu môi, không tin được: "Các em nhận nhầm người rồi phải không? Trì Mộng ở đây chẳng qua chỉ là một người bình thường, đến lớp còn không buồn đi, tính tình thì khó chịu, tuyệt đối không phải kiểu học sinh xuất sắc mà các em đang nhắc đến!"
Các học sinh Nhất Trung đang hào hứng trò chuyện lập tức sững sờ, nhất là mấy cô gái, lập tức đứng bật dậy, tức giận nói: "Chị nói gì vậy? Ai bảo chị ấy tính tình khó chịu? Chị Trì Mộng vừa đẹp vừa tốt bụng! Em có thể không nhận ra thần tượng của mình sao?"
"Đúng đó! Chị có biết chị Trì lợi hại thế nào không?"
Một nam sinh hăng hái nói: "Ghi chép của chị ấy đã lan truyền khắp thành phố! Hơn nữa, chị nói chị ấy không đi học? Chính xác! Đó chắc chắn là chị Trì của tôi! Chị Trì của tôi thích trải nghiệm cuộc sống, thích đi làm thêm, ai mà không biết chị ấy từng đạt huy chương vàng cuộc thi Olympic và được tuyển thẳng vào J Đại? Nếu không phải vì giáo viên của Nhất Trung muốn lấy thành tích cho trường, chị ấy còn chẳng cần thi đại học! Tôi dám lấy đầu đảm bảo, năm nay thủ khoa toàn tỉnh chắc chắn là chị ấy!"
"Ê này, chị ghét chị Trì nhà chúng tôi thế, vậy con chị, cháu chị, người nhà chị đừng có dùng ghi chép của chị ấy nữa nhé."
Một học sinh khác lạnh lùng châm chọc Lý Yến.
Lý Yến ngẩn ra, hoàn toàn không thể liên hệ hình ảnh cô gái suốt ngày cười tủm tỉm với người mà họ đang ca tụng là học sinh xuất sắc nhất thành phố. Cô ta ngượng ngùng, còn Lưu Đình thì khẽ huých tay Lý Yến, nháy mắt ra hiệu, hai người lặng lẽ rời đi sau khi đặt đồ xuống.
Nhưng họ không biết rằng cửa phòng chưa đóng chặt, để lộ một khe hở.
Học sinh trong phòng nghe rõ ràng cuộc trò chuyện bên ngoài.
Lưu Đình cười lạnh: "Đừng có tin. Chưa bàn đến chuyện có phải cùng một người không, nhưng nếu cô ta thực sự giỏi như thế, thì sao lại phải đi làm đêm không ngủ?"
"Bọn trẻ con ấy mà, thích thổi phồng lên. Cậu nói xem, có khi nào chính Trì Mộng gọi đám này đến để diễn trò trước mặt chúng ta không? Vì lần trước chúng ta nói cô ta học hành chẳng ra sao."
Lý Yến bừng tỉnh: "Này, nói thế lại có lý đấy! Giới trẻ bây giờ, lòng tự ái kỳ quái lắm, chuyện gì cũng có thể làm ra!"
Trong phòng bao, nhóm nữ sinh nhận kẹo từ Trì Mộng trợn to mắt, giận dữ nói: "Họ bảo chúng ta diễn trò để nâng chị ấy lên? Chúng ta rảnh lắm à? Còn dám coi thường chị Trì, có khi nào họ thường xuyên bắt nạt chị ấy không?"
"Á… Cậu nói thế lại có lý! Vậy thì mình bỏ tiền vào đây tiêu xài chẳng phải đang tiếp tay cho kẻ bắt nạt chị ấy sao? Không được! Tôi không thể chịu nổi chuyện này!"