Và Trì Mộng cũng có mặt!
"Bà chủ!"
"Chào bà chủ ạ."
Lý Yến và Lưu Đình lập tức thu lại vẻ khinh thường, cười tươi roi rói.
Bà chủ của KTV là một người phụ nữ bảo dưỡng tốt, khí chất xuất chúng, bình thường rất ít khi xuất hiện ở cửa hàng. Lần này bà ấy đến đây là vì Trì Mộng.
Bà chủ khoát tay ra hiệu bảo họ đợi một chút, sau đó quay sang Trì Mộng, nhiệt tình nói: "Bây giờ em có thể làm gia sư cho Tuyết Tuyết nhà chị rồi chứ? Trước đó em chê nhà chị xa trường em, nhưng bây giờ em đã tốt nghiệp, không cần đi học nữa. Hay là theo chị về nhà ở luôn đi, chị bảo người giúp việc dọn cho em một phòng lớn!"
"Cảm ơn chị An."
Trì Mộng nhìn bà chủ, thong thả nói, "Nhưng…"
Nhưng chữ tiếp theo còn chưa kịp thốt ra, bà chủ đã lập tức đặt tay lên ngực, xua tay tỏ vẻ không muốn nghe.
"Thôi, em đừng nói nữa!"
Giọng điệu bà có chút u oán: "Một giờ hai nghìn tệ mà vẫn không mua nổi trái tim em…"
"Khụ!"
Quản lý đang uống nước suýt thì sặc, vội vàng rút khăn giấy lau miệng.
Ông ta chỉ biết Trì Mộng là do bà chủ tự mình phỏng vấn tuyển dụng, nhưng không ngờ hai người còn có mối quan hệ riêng.
Một giờ hai nghìn tệ để làm gia sư?
Giá này cao gấp mấy lần thị trường, còn hơn cả lương tháng của ông ta!
Vậy mà Trì Mộng lại từ chối?
Cô thực sự thích làm nhân viên phục vụ KTV đến vậy sao?
Lý Yến và Lưu Đình đứng nép vào góc tường như hai bức tượng, vừa nghe thấy Trì Mộng gọi bà chủ là "chị An", trong lòng lập tức giật thót.
Nhớ lại giọng điệu giận dữ của quản lý ban nãy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng hai người.
Trì Mộng quen biết bà chủ?
Cô ta chắc chắn đã lén méc chuyện với bà chủ, hôm nay họ bị gọi đến đây chính là để bà chủ lấy lại công bằng cho cô!
Hai người trong lòng bất an, lại căm tức Trì Mộng không biết điều.
Nếu trước đây cô ta chịu nhường nhịn một chút, nói vài câu mềm mỏng, họ có cần phải luôn nhắm vào cô ta không? Nếu cô ta sớm nói mình quen biết bà chủ, họ không những không chèn ép cô, mà còn đối xử với cô thật tốt ấy chứ!
Đúng là đồ không biết nhìn sắc mặt người khác, còn dám đi tố cáo sau lưng, kiểu người gì thế này!
Ánh mắt đầy oán hận rơi xuống người Trì Mộng.
Trì Mộng cũng nhìn thấy, nhưng chẳng bận tâm, chỉ mỉm cười trò chuyện với bà chủ.
"Chị An đừng lo quá, Tiểu Tuyết học giỏi lại siêng năng, vào năm ba theo kịp tiến độ chắc chắn không thành vấn đề."
Cô lấy từ túi ra một tờ giấy, đưa cho bà chủ.
"Chị đến đúng lúc lắm, em viết sẵn đơn xin nghỉ việc, định nộp cho phòng nhân sự, giờ tiện nói với chị luôn."
"Hả?"
Chị An hơi bất ngờ, cầm lá đơn, cười hỏi: "Em tìm được công việc khác rồi? Hay cuối cùng cũng muốn nghỉ ngơi, tận hưởng kỳ nghỉ hè này?"
Trì Mộng đáp: "Cũng gần như vậy. Cảm ơn chị đã chăm sóc em trong thời gian qua."
Cô đứng dậy cúi người, nhưng chị An lập tức chặn lại. "Thôi nào, nếu không nhờ em soạn lại ghi chép, Tiểu Tuyết chắc chắn không thể vào được lớp chọn đâu. Con bé với mấy bạn học trong lớp vẫn muốn mời em đi ăn đấy. Vậy đi, hôm nay em cứ nghỉ ngơi, tháng này chị vẫn trả đủ lương cho em—ê, không được từ chối!"
Bà chủ thân thiết nắm tay Trì Mộng, hỏi tiếp: "Em có chỗ ở chưa? Hay tối nay theo chị về nhé?"
Trì Mộng không từ chối ý tốt của bà, cười đáp: "Cảm ơn chị An, em có chỗ ở rồi, chị cứ làm việc đi, em về trước đây."
Sau khi cô rời đi, bà chủ đưa đơn xin nghỉ việc cho quản lý, thu lại nụ cười, bình thản nói: "Tháng này thưởng thêm cho Tiểu Mộng năm nghìn tệ."
Bà nhìn thoáng qua hai nhân viên đang đầy mồ hôi lạnh, cau mày.
Vừa mở cửa bước ra, bỗng nghe quản lý lớn tiếng: "Hai người các cô buôn chuyện trước mặt khách, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của quán! Mấy vị khách đó còn là nhóm khách học sinh cực kỳ quan trọng! Hai cô có biết chỉ vì lời bôi nhọ đồng nghiệp của mình, suýt chút nữa quán đã mất đi cả một lượng khách hàng khổng lồ không?"
"Tôi thật sự không hiểu, Trì Mộng là một cô gái tốt, cô ấy đã làm gì đắc tội với hai người?"
Trì Mộng?
Bà chủ dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai nhân viên đang bị quở trách.
Lý Yến và Lưu Đình đứng cúi đầu, tim đập thình thịch.
Đặc biệt là Lý Yến, trong lòng chỉ mong bà chủ mau đi, để cô ta còn có cơ hội gọi điện cho chú họ nhờ giúp đỡ.
Nhưng không ngờ, chị An không những không rời đi, mà còn khoanh tay trước ngực, lạnh giọng nói: "Chuyện gì đã xảy ra? Kể rõ cho tôi nghe!"
Trái tim Lý Yến và Lưu Đình như rơi xuống hầm băng.
Bọn họ biết lần này có cầu xin ai cũng vô dụng.
Những chuyện xấu họ làm, rốt cuộc cũng đến lúc phải trả giá.
….
Sau khi thay đồng phục, Trì Mộng đưa một bản đề xuất bổ sung quy tắc quản lý nhân viên cho chị Linh, nhờ chị ấy chuyển lại cho bà chủ.
Nhưng cô không biết rằng, ngay cả khi cô chưa kịp ra tay, thì Lý Yến và Lưu Đình đã bị sa thải.
Cô cưỡi chiếc xe điện cũ kỹ, gia tài lớn nhất của mình trong màn đêm mát mẻ, gió thổi qua làm lòng người thư thái.
Đêm nay, phố chợ đêm vô cùng náo nhiệt, các quán nướng đông nghịt người.
Chủ quán nướng mồ hôi đầm đìa, thấy Trì Mộng liền sáng bừng mắt.
"Mộng à! Không phải nói mấy ngày nữa mới đến phụ quán sao? Nhưng mà em đến đúng lúc lắm! Em giúp anh giao một đơn hàng nhé, biết tòa nhà giải trí Nhân Tinh chứ?"
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào một túi đồ đã được đóng gói sẵn.
"Đi xe điện của anh mà đi."
"Được."
Trì Mộng sảng khoái nhận lời.
Ông chủ nhấc bịch thịt nướng đã đóng gói đặt vào giỏ xe, sau đó đặt thêm một thùng bia ướp lạnh lên bàn đạp, hơi nước từ vỏ lon bốc lên mờ mờ.
Cuối cùng, anh ta treo một túi xiên thịt lên tay lái, cười nói: "Vừa đi vừa ăn đi, nhớ dặn khách nhận hàng ở cửa bên hông, gọi điện báo họ xuống lấy, đừng vào công ty."