Câu hỏi của cô ấy không rõ là hỏi thật hay đùa, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở đầu ngón tay của Trì Mộng.
Cô có một đôi tay rất đẹp.
Hơi men chếnh choáng trong lòng bàn tay cô như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, những chai rượu đủ loại được xếp ngay ngắn theo chiều cao, trông như từng ngọn đồi nhấp nhô. Và thứ gần cô ấy nhất lại không phải rượu, mà là đĩa trái cây được phục vụ kèm, chặn hết hơn nửa số chai.
Đôi mắt của cô gái trầm xuống.
Hàm răng cắn chặt vào đầu thuốc để lại dấu vết sâu, cô ấy đổi tay cầm điếu thuốc, tránh xa người phục vụ trẻ trước mặt.
"Tất nhiên là được." Giọng nói trong trẻo của Trì Mộng vang lên ngay bên tai cô ấy, ôn hòa như nước: "Chỉ cần đừng để lại lỗ thủng nào trên sofa là được."
Tống Giai Kỳ khựng lại một chút, nghiêng đầu liếc nhìn người đang thu dọn đồ đạc. Nhưng Trì Mộng lúc này chỉ lặng lẽ cảm thán với 019 trong đầu.
Bây giờ trẻ con đúng là rượu thuốc đầy đủ cả.
"Ừm." Cô gái không có ý định tiếp tục trò chuyện, ánh mắt dời về phía màn hình.
Trên màn ảnh, nhân vật trong phim hét lên thất thanh. Trong bóng tối, đồng tử đen nhánh của vị khách phản chiếu ánh sáng từ màn hình, nhưng chẳng ai biết rốt cuộc cô ấy đang nhìn vào đâu.
Trì Mộng theo thói quen nói một câu "Có việc gì xin cứ gọi tôi". Sau đó bước ra ngoài, đứng trước cửa phòng.
"Thấy chưa, mười tám tuổi không nhất định phải hoạt bát, cũng có thể rất thâm trầm." Trì Mộng nói với 019.
019 không biết phản bác thế nào, lặng lẽ xóa luôn dòng nhắc nhở ký chủ làm những việc phù hợp với độ tuổi ra khỏi chương trình hằng ngày.
Rất nhanh, lượng khách vào buổi tối bắt đầu đổ về như nước lũ, đặc biệt là đám thí sinh vừa trút bỏ gánh nặng kỳ thi đại học. Tiếng gào rú từ những căn phòng có cách âm tốt vẫn đủ xuyên qua cửa, vang vọng cả hành lang VIP.
Trì Mộng giữ vững nguyên tắc khách VIP là thượng đế của thượng đế. Lại mang thêm hai đĩa trái cây vào cho vị khách thần bí ban nãy. Tiếc là cô ấy hình như dị ứng với trái cây, cứ nguyên si trả lại. Cô đành mang đi chia cho đồng nghiệp rồi thay bằng đĩa bánh ngọt.
Trong phòng VIP, bộ phim kinh dị vẫn đang chiếu. Khi Trì Mộng bước vào, vị khách trầm lặng kia khẽ liếc mắt nhìn cô, không nói một lời.
Nhưng cuối cùng, cô ấy cũng đưa tay lên, lấy một miếng bánh cắn nhẹ một cái, rồi lại đặt xuống.
"Thôi vậy…"
Giọng cô ấy thấp đến mức Trì Mộng phải nghiêng người lại gần mới nghe rõ. Nhưng sau đó cô chờ một lúc vẫn không thấy cô ấy nói gì thêm.
Cô nghiêng đầu nhìn, cô gái đã nhắm mắt lại.
Hàng mi dài quá mức rủ xuống bầu mắt mỏng manh hơi xanh.
Trì Mộng lặng lẽ rời khỏi phòng.
Bận rộn đến tận nửa đêm, sau khi bàn giao ca làm, Trì Mộng về phòng nghỉ ngủ đến sáng hôm sau.
Lúc mơ màng tỉnh dậy, cô nghe thấy một giọng điệu chua ngoa chói tai cất lên: "Có người nghèo đến mức không có cả chỗ ngủ, vậy mà còn chiếm chỗ ở đây! Tốt nhất là đi kiếm một công việc bao ăn bao ở đi, đỡ phải làm vướng chỗ người khác!"
Trì Mộng dụi mắt, thở dài trong lòng, ngồi dậy khỏi giường.
Phòng này là khu nghỉ ngơi dành cho nhân viên phục vụ VIP, mỗi người một chỗ. Nhưng đồng nghiệp ở đây thường kết thúc ca làm là về nhà ngay, lâu dần căn phòng này trở thành khu nghỉ chung. Đến khi Trì Mộng đến làm thêm, tình hình mới thay đổi.
Những người đã chiếm chỗ từ trước tỏ ra rất bất mãn với sự xuất hiện của cô, cho rằng cô chiếm không gian của họ.
Tất nhiên, đây không phải vấn đề duy nhất.
Trước khi cô đến, vị trí trống trong nhóm nhân viên VIP thường được phân cho người từ khu thường. Công việc bên khu VIP lương cao hơn, lại có hoa hồng từ rượu, vì thế ai cũng muốn làm. Nhưng vị trí này lại bị Trì Mộng trực tiếp hạ cánh, bảo sao họ không ghen tị.
Cuộc sống này, thật thú vị.
Trì Mộng nghĩ vậy, liếc mắt nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, bị bẻ khóa nữa rồi.