Cô gái đó mặc một chiếc váy dài màu tối, đội mũ bucket, đeo kính râm đen và khẩu trang che kín mặt. Áp suất xung quanh thấp đến đáng sợ, chỉ có đôi chân thon dài, trắng đến gần như phát sáng dưới vạt váy. Kiểu ăn mặc này trông cứ như một ngôi sao không thể tùy tiện lộ diện trước công chúng.
Cô ấy không nói một lời, lặng lẽ đi theo Trì Mộng.
Hành lang dành cho phòng VIP khá tối, ánh sáng xanh thẫm len lỏi qua những mảng thiết kế hiện đại, trông như những đàn cá vùng vẫy trong lòng biển sâu.
Trì Mộng vô thức chậm bước lại, thầm nghĩ không biết vị khách phía sau có nhìn thấy đường qua lớp kính râm không. Đường lát gạch cứng hơn đầu người, chẳng may vấp ngã thì...
May mà suốt quãng đường, cả hai đến đích an toàn. Trì Mộng quẹt thẻ mở cửa phòng.
Vừa vào cửa, câu đầu tiên khách nói là: "Tắt đèn."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, như có người rót vào ly rượu vang đỏ sánh đậm một muỗng mật ong đầy. Hai hương vị vốn không nên hòa trộn lại quyện vào nhau, trong chất nồng còn vương chút ngọt dính, trong vẻ trưởng thành lại pha lẫn sự mị hoặc mâu thuẫn, khiến người nghe tê dại.
Nhưng Trì Mộng chính là một vị sư tu hành trăm năm trên Thiếu Lâm Tự, đối diện với sắc đẹp vẫn có thể tĩnh như mặt hồ. Vừa nghe xong, cô liền tách một cái, ấn công tắc tắt đèn. Trong bóng tối, vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn, cô đi đến bên sofa, cúi người đưa bảng gọi món.
"Khách có muốn gọi đồ ăn không ạ? Đồ uống, rượu, đồ ăn vặt hay trái cây." Cô hỏi nhẹ nhàng.
Cô gái đang đưa tay lên gọng kính khẽ dừng lại, khẽ ừ một tiếng, âm điệu ngắn ngủi, nghe như một tiếng cười mỉa. Cô ấy tiện tay tháo kính râm ném lên bàn rồi nhận lấy bảng gọi món.
Ánh sáng lờ mờ trong phòng phản chiếu đường nét trên gương mặt cô ấy, Trì Mộng đang cúi người chờ đợi thì chợt phát hiện, cô gái này rất đẹp.
Không chừng, cô ấy thực sự là một nghệ sĩ lén ra ngoài xem phim.
Nhất là phản ứng nhạy cảm với ánh mắt người khác. Trì Mộng còn đang nghĩ xem nên dùng câu thơ nào để miêu tả nhan sắc này, thì cô gái đã mất kiên nhẫn mà lên tiếng: "Mở phim đi, ‘Ngọn Núi Quỷ’."
"Vâng." Trì Mộng lập tức hướng mắt lên màn hình lớn, thành thạo mở phim cho vị khách quý.
Làm việc trong một KTV cao cấp, khách muốn xem phim cũng là chuyện bình thường thôi mà?
Chẳng có gì sai cả.
Rất nhanh, âm thanh kinh hoàng bao trùm toàn bộ căn phòng. Trì Mộng nhận lại bảng gọi món rồi lui ra ngoài. Lúc chuẩn bị đồ uống, cô phát hiện vị khách này gọi toàn bộ đều là rượu.
Cô đứng giữa kho rượu, rút ra một chai vang đỏ, ngón tay ấn vào tai nghe, giọng nói bình tĩnh: "Chị Linh, khách vừa nãy đủ tuổi chưa?"
Phòng VIP yêu cầu xuất trình thẻ căn cước, mà theo quy định của rạp chiếu phim, rượu không được bán cho trẻ vị thành niên.
"Ừm, vừa tròn mười tám." Chị Linh trả lời.
Trì Mộng nghe vậy mới yên tâm, đẩy xe rượu đầy ắp quay lại phòng.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, trên màn hình khổng lồ, một con quỷ nữ tóc đen, đầy máu lao bổ về phía trước, đôi mắt trắng dã bám sát vào ống kính, ánh nhìn chết chóc.
Trì Mộng: "Hít."
Suýt chút nữa đi đời nhà ma luôn rồi!
Giới trẻ bây giờ gan lớn thật.
Cô cố gắng duy trì nụ cười lịch sự, khẽ khuỵu gối xuống, lần lượt mở nắp từng chai rượu rồi xếp ngay ngắn lên bàn dài.
Trên màn ảnh, khu rừng quỷ dị chìm trong sương mù, ánh sáng trong phòng liên tục thay đổi theo nhịp điệu của bộ phim.
"Cạch."
Trong bóng tối của căn phòng, một tia lửa lóe lên, ánh sáng nhảy múa trên nửa khuôn mặt của cô gái. Đầu ngón tay gầy gò kẹp một điếu thuốc dài mảnh, đường nét sắc sảo nơi cằm trở nên căng chặt khi cô ấy hơi nghiêng đầu. Đôi môi đầy đặn khẽ hé mở, răng cắn nhẹ vào đầu thuốc, trong hơi thở nhẹ nhấc tay lên, hai ngón tay kẹp lấy một vật nhỏ rồi vẩy đi.
"Cạch."
Chiếc bật lửa bạc bị ném lên bàn, va vào chai rượu màu đen, tạo ra một tiếng động sắc nét.
Chùm sáng duy nhất từ màn hình chiếu xuyên qua lớp thủy tinh, khúc xạ thành những tia sáng mờ nhạt, phản chiếu trong đôi mắt của Trì Mộng.
Động tác của cô khựng lại trong thoáng chốc, hàng mi dài khẽ rủ xuống.
Nhưng khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã, cô dứt khoát bật nắp chai rượu cuối cùng. Nắp chai cạch một tiếng rơi xuống thùng rác, thứ chất lỏng đậm màu chảy vào ly thủy tinh cao, rồi nhẹ nhàng được đặt xuống ngay bên tay cô gái.
Giữa nền nhạc rùng rợn của bộ phim kinh dị, Trì Mộng bắt được một tiếng cười rất khẽ.
Rõ ràng vẫn là lứa tuổi thanh xuân, vậy mà cô gái đang vắt chân ngồi tựa vào tay vịn ghế lại toát ra một vẻ trưởng thành pha lẫn quyến rũ không phù hợp với tuổi tác. Mái tóc dài đen nhánh thả lỏng theo động tác nâng tay của cô ấy, làn khói thuốc len lỏi trong ánh sáng nhập nhoạng, phủ một lớp mông lung lên đôi mắt của người đối diện.
Cô gái chống một ngón tay lên trán, tay còn lại kẹp điếu thuốc, ánh mắt lười biếng nhìn về phía Trì Mộng, giọng nói nhàn nhạt.
"Không được à?"