Ta Ở Trong Văn Tuyển Tú Xưng Vương

Chương 1

Ngày 8 tháng 6, 5 giờ chiều.

Trì Mộng nộp bài đúng giờ, đạp lên tiếng reo hò mà bước ra khỏi cổng trường.

Ngay khoảnh khắc cô vừa rời khỏi cổng, các thầy cô trường Nhất Trung đã đứng chờ sẵn lập tức ùa đến bao vây. Trong mắt họ ánh lên sự mong chờ, vừa quan tâm hỏi han, vừa mang vẻ mặt do dự, như thể muốn để cô đi nhưng vẫn có điều gì chưa kịp dặn dò.

Trì Mộng nhận lại chiếc đồng hồ từ tay giáo viên chủ nhiệm, đeo lên cổ tay, mắt cong cong.

"Không tệ đâu, em tự tin mà."

Vừa dứt lời, vài thầy cô rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi rói, liên tục vỗ vai chúc mừng và dặn dò cậu về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Trì Mộng vui vẻ gật đầu, hứa hẹn từng câu, sau đó tung tăng bước đi dưới ánh mắt lưu luyến của các thầy cô. Tấm lưng cô tràn đầy sức sống, nhưng ngay khi rẽ khỏi tầm mắt của họ, bước chân lập tức trở lại bình thường.

[Ký chủ nhớ ra mình mới mười tám tuổi rồi hả?] Một giọng nói cơ khí vang lên trong đầu cô, mang theo chút trách móc: [Còn hoạt bát hơn cả đám nhóc mẫu giáo nữa.]

Trì Mộng mặt không đổi sắc, thản nhiên nhận lấy lời mỉa mai: "Tôi bao nhiêu tuổi, cậu không biết chắc?"

Hệ thống 019 im bặt.

Một lát sau, nó không cam lòng mà lẩm bẩm: [Có ai làm nhân vật qua đường mà lại đi giành thủ khoa không chứ…]

"Nói cho chính xác." Trì Mộng nhắc nhở: "Bây giờ cấm tuyên truyền thủ khoa rồi, tôi chỉ là một học sinh thi khá tốt thôi."

019: [...]

[Chúc mừng cậu nhé, bạn học Trì Mộng - người thi khá tốt!] 019 chua ngoa buông một câu.

Trì Mộng cong mắt cười: "Kết quả còn chưa chắc đâu. Cẩn trọng, khiêm tốn. Hơn nữa, trước đây tôi từng hỏi rồi, cậu đã khẳng định với tôi rằng chăm chỉ học tập trong thế giới giải trí không phải là phạm quy."

019: [...]

Cái gì cũng để cậu nói hết rồi nhỉ!

Hệ thống hậm hực lẩm bẩm một câu: [Kiếp trước thi khá tốt bạn học Trì, lần này thi lại mà điểm thấp thì có lỗi với những người đã bị cậu ép đến thổ huyết hai năm qua không?]

Nghĩ đến đây, 019 càng thêm uất ức: [Không hiểu chủ hệ thống nghĩ cái gì! Rõ ràng tôi là hệ thống nhân vật qua đường, tại sao một mầm non ưu tú vừa chăm chỉ vừa giỏi giang như này lại bị phân cho tôi?! Tôi có xứng không?!]

Trì Mộng thản nhiên nhắc nhở: "Tôi không có ép ai cả. Mỗi ngày tôi đều ngủ đủ bảy tiếng."

Ngủ đủ bảy tiếng mà còn bị gọi là cuồng học, thật vô lý.

019 lập tức bình tĩnh lại: [Ký chủ, làm ơn bật chế độ tắt tiếng giùm tôi.]

Trì Mộng ngoan ngoãn im lặng, tiện tay ném túi đựng đề thi vào giỏ xe, đạp một cái, chiếc xe đạp nhẹ nhàng lăn bánh.

Tán cây đong đưa theo làn gió, bóng râm in hằn trên chiếc áo khoác trắng xanh, khóa kéo nhựa khẽ đung đưa trong không trung. Có vẻ như hơi nóng, Trì Mộng dừng xe chờ đèn xanh, cúi đầu kéo khóa áo, vén tay áo lên đến tận cổ tay.

Vạt áo tung bay trong gió, tựa như một đôi cánh sẵn sàng vυ't lên, hoặc như một chiến bào của tuổi trẻ, để lại một bóng lưng đầy chất thơ trên con đường năm tháng thanh xuân. Ánh tà dương vẫn rực rỡ, hàng cây ven đường xanh ngát, tia nắng len lỏi qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đường những mảng sáng dịu dàng. Cảnh sắc nơi đây dường như đẹp hơn bất kỳ nơi nào khác, khiến người qua đường vô thức ngoảnh đầu nhìn thêm một lần, lại một lần nữa.

Khi đến nơi, Trì Mộng khóa xe cẩn thận rồi bước vào KTV.

Hiện tại vẫn chưa đến lúc đông khách, cả quán vắng tanh, nhân viên quầy lễ tân ngồi sau quầy buồn chán nghịch điện thoại, thấy cậu liền vẫy tay chào.

"Chào buổi chiều, chị Linh." Trì Mộng cất tiếng gọi.

"Chúc mừng em thoát khỏi khổ ải kỳ thi đại học, nhưng cũng đồng nghĩa với việc sắp bước vào cuộc sống bi thảm của một công nhân làm thuê!" Người phụ nữ sau quầy cười híp mắt, chỉ tay sang bên cạnh: "Cơm hộp tối nay có đùi gà đó, ăn chút không?"

"Em đem vào phòng thay đồ ăn." Trì Mộng vòng qua quầy, đặt vân tay chấm công rồi cầm lấy hộp cơm đã nguội.

"Được rồi. À, mà này, mấy ngày tới thi đại học kết thúc, khách sẽ đông hơn. Nếu bên phòng bao có ai gọi em qua giúp thì đừng quan tâm." Chị Linh nhỏ giọng dặn dò.

Trì Mộng mắt cong cong, khẽ đáp: "Vâng, em biết rồi."

Vào cuối tuần và các ngày lễ, cô thường đến KTV này làm thêm. Công việc chủ yếu vào ca đêm, lương theo giờ rất cao lại nhàn nhã, lúc rảnh rỗi còn có thể tranh thủ giải mấy đề thi đấu trường học thuật cho đỡ buồn.

Điều quan trọng nhất là, ở đây bao ăn bao ở!

Sau khi ăn uống no nê, Trì Mộng thay đồng phục rồi ra ngoài làm việc.

Ngay trước máy bán vé tự động đối diện lối đi dành cho nhân viên, hai bé gái đang mua vé bỗng tròn mắt, ngơ ngẩn nhìn cô đi ngang qua.

Aaa — chị gái xinh đẹp!

Nhân viên quầy lễ tân đang bận rộn, thoáng thấy cô liền vẫy tay: "Tiểu Mộng, đúng lúc có một khách VIP đặt phòng qua đêm, em dẫn khách vào giúp chị nhé."

Nói rồi, chị ấy đưa cho Trì Mộng chiếc thẻ mở cửa phòng.

"Được ạ."

Trì Mộng lúc này mới chú ý đến vị khách thần bí đứng trước quầy. Cô theo phản xạ nở một nụ cười dịu dàng: "Mời khách theo tôi."