Ta Ở Trong Văn Tuyển Tú Xưng Vương

Chương 4

Hai người phụ nữ đứng chặn ngay cửa, một trái một phải, vẻ mặt hùng hổ như hai vị thần giữ cửa. Khí thế này không khác gì con quỷ gϊếŧ người trong phim tối qua.

Trì Mộng lười để ý, cô rửa mặt đơn giản rồi xoay người lại, nở một nụ cười vô hại.

"Chị Lưu, chị Lý, vất vả cho hai chị rồi. Ngày xưa có chuyện ‘Văn Cảnh Đế nghe gà gáy mà dậy múa kiếm’, nay có hai chị nhiệt tình gọi em dậy thế này, đúng là hiếm có khó tìm."

"Con nhóc này, mày nói ai đó?!" Hai người kia lập tức trừng mắt, ngẩng đầu nhìn cô: "Học nhiều hơn bọn tao hai ngày, tưởng mình giỏi lắm hả? Giỏi vậy thì đi học đi, vào đây tranh công việc với bọn tao làm gì?!"

Người còn lại lập tức tiếp lời: “Chị Lý, loại con gái này tôi hiểu rõ lắm. Dựa vào cái mặt ưa nhìn một chút, đi dụ dỗ đám đầu gấu ngoài xã hội, yêu đương, đánh nhau, thậm chí còn lén đi phá thai. Cái gì xấu là làm cái đó, chẳng phải vì thế nên mới phải ra đời đi làm sớm sao?”

Người được gọi là chị Lý lập tức hùa theo, giọng kích động: “Đúng rồi! Tôi cũng nghe nói thế! Có người còn định thi đại học cơ đấy, thi cái rắm ấy! Giả vờ chăm chỉ đọc sách, tôi xem thử xem cô thi được bao nhiêu điểm!”

Trì Mộng nhún vai, thản nhiên đáp: “Hai chị là người từng trải, có kinh nghiệm thật đấy.”

Cô chậm rãi bổ sung: “Thanh xuân của hai chị đúng là phong phú.”

Hai người chắn đường bỗng nghẹn họng.

Rõ ràng người ồn ào nhất ở đây là họ, nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng của Trì Mộng đã khiến cả hai bị chặn họng. Giống như đấm vào bông mềm, càng nghĩ càng ức chế, họ lập tức hét lên to hơn, như thể ai lớn tiếng hơn thì người đó có lý.

“Tránh ra được không?” Trì Mộng bị làm ồn đến đau cả tai.

Đúng lúc này, một người xuất hiện ở hành lang, chị Linh ở quầy lễ tân.

Chị ấy chống nạnh, tức giận quát: “Làm cái gì đấy? Đến đây làm việc hay cãi nhau?! Muốn cãi thì về nhà mà cãi!”

Chị Linh có thể coi là quản lý nhỏ ở đây, vừa lên tiếng, hai người kia liền không cam lòng lườm Trì Mộng một cái rồi bực tức quay về phòng nghỉ của họ.

“Em nhịn giỏi thật đấy.” Chị Linh nhíu mày nói với Trì Mộng: “Bị nói đến mức ấy mà không mắng lại? Đám đó cứ nghĩ em cướp công việc của họ. Chẳng lẽ họ thực sự nghĩ nếu không có em thì công việc phòng VIP sẽ rơi vào tay họ chắc? Nếu giỏi như thế thì sao không bảo người thân có quyền lực của họ đưa họ vào làm đi? Ngày nào cũng ghen tị với mấy cô gái trẻ hơn mình.”

Bên trong phòng nghỉ vang lên một tiếng cạch, ai đó khóa cửa từ bên trong.

“Cảm ơn chị Linh.” Trì Mộng cong mắt nói.

Chị Linh nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, lửa giận trong lòng cũng lặng lẽ tan đi.

Đứa nhỏ này tính tình quá tốt, tốt đến mức khiến người ta không thể nhìn thấu. Bị bắt nạt mà cũng chẳng buồn phản kháng, bây giờ trẻ con đều thế này sao?

“Đúng rồi!” Chị Linh chợt nhớ ra chính sự, vội nói: “Phòng VIP có chút chuyện, khách chỉ đích danh muốn gặp em.”

Trì Mộng nhướn mày, theo chị ấy đến phòng VIP.

Trước cửa phòng của vị khách thâm trầm tối qua có hai người phụ nữ xa lạ đang đứng, sắc mặt nghiêm nghị, nhỏ giọng bàn bạc gì đó.

Trì Mộng lướt qua họ, đẩy cửa bước vào.

Một luồng hơi rượu nồng nặc ập thẳng vào mặt.

Ánh nắng chói chang rọi vào phòng, trên sàn la liệt những chai rượu rỗng, bàn cũng đầy chai, gạt tàn thuốc thì chất đầy đầu lọc.

Trên màn hình, nữ quỷ mắt trắng dã vẫn đang hét lên thất thanh. Bộ phim kinh dị dường như đã chiếu lặp lại suốt cả đêm. Trì Mộng hơi ngạc nhiên, rõ ràng cô nhớ lúc rời đi đã đổi sang một bộ phim hoạt hình nổi tiếng.

Ánh mắt cô dịch chuyển đến giữa phòng.

Một người phụ nữ trưởng thành, trang điểm tỉ mỉ, đang đứng khoanh tay với gương mặt đầy tức giận. Trì Mộng lần theo ánh mắt của bà ta.

Trên sofa, vị khách tối qua đang nằm bất động.

Không có chút động tĩnh nào.

Cánh tay thon dài buông lơ lửng giữa không trung, làn da trắng đến mức có thể thấy mơ hồ những đường gân xanh nhạt. Những ngón tay tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật được ánh nắng chiếu lên, phủ một lớp sắc vàng ấm áp, tựa như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng giữa khung cảnh hỗn độn.