Vạn Nhân Mê Nhút Nhát Trở Mình

Chương 20: Anh thật ᗷiếи Ŧɦái!!!

Ngu Ngư: “Chính là kiểu…”. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt bật ra một câu: “Kiểu vừa ngang ngược vừa đáng đánh đòn, nhưng lại ngồi trên siêu xe nghiền nát đối thủ.”

Nói xong, cô nở nụ cười đầy ẩn ý.

Cả nhóm cũng lập tức phá lên cười:

“Ha ha ha, đỉnh thật!”

“Cậu đúng là biết cách mô tả ghê.”

Không khí trong đội lập tức trở nên náo nhiệt, ngay cả Tô Điệp cũng bật cười theo. Anh cảm thấy cô thực sự rất đáng yêu. Rõ ràng cô không cố ý, nhưng lại anh ví với một chiếc siêu xe cơ đấy. Thực sự không biết là nên tự hào hay nên khóc nữa.

Mấy ngày gần nay, hai người liên tục chơi game cùng nhau, leo rank nhanh cứ như uống nước.

Giá trị hảo cảm của Tô Điệp với cô vẫn âm thầm tăng dần, tuy chậm nhưng lại rất ổn định.

Để trông bá đạo hơn trên hành trình leo rank “không làm mà vẫn có ăn”, thuận lợi giành danh hiệu Quốc Tiêu của Dao, cô còn cố tình đổi cả tên nhân vật.

Đồng đội vừa nhìn thấy avatar và tên mới của cô liền ngẩn ra, không nhận ra nổi.

Tên cô giờ là: “Đại nhân Ngư đến rồi đây.”

Avatar cũng được đổi thành hình một con mèo AI với biểu cảm kiêu ngạo đầy khí thế. Tay trái cầm biểu tượng phép bổ trợ “Nhiễu loạn”, tay phải đội một chiếc mũ quyền lực.

Pháp sư trong đội tò mò hỏi: “Cậu đổi tên và ảnh đại diện làm gì thế?”.

Ngu Ngư đáp rất nghiêm túc: “Sắp đánh đủ điểm biểu hiện rồi, tôi định chuyển sang đánh Đấu trường Đỉnh cao. Dù sao cũng đặt mục tiêu lấy danh hiệu Quốc Tiêu của Dao, ít nhất tên cũng phải ngầu một chút mới được.”

Cô nói đầy tự tin, khiến cả đội không nỡ vùi dập giấc mộng đẹp này.

Thật ra, chỉ cần đạt danh hiệu Kim Tiêu đã đủ ấn tượng rồi, nhưng muốn vươn lên tầm top server thì lại quá khó. Hơn nữa, cao thủ đều xem Dao như một vị tướng chuyên phá game.

Nếu chơi đấu xếp hạng thông thường thì tỷ lệ thắng vẫn có thể giữ vững. Nhưng Đấu Trường Đỉnh Cao là đấu đơn, không có đồng đội quen thuộc hỗ trợ. Chắc chắn cô sẽ phải đối mặt với không ít thử thách.

“Đúng rồi đấy! Sau này mà thấy tên cậu xuất hiện trên bảng top server, đảm bảo sẽ cực kỳ ngầu luôn.”

“Đúng đúng. Trông bá đạo cực kỳ.”

Chỉ riêng Tô Điệp vẫn bình tĩnh dặn dò cô: “Không cần vội đâu. Quan trọng nhất là đừng để bản thân mình chịu ấm ức.”

Dĩ nhiên, Ngu Ngư biết leo hạng ở Đấu Trường Đỉnh Cao khó như thế nào, nhưng cô cũng chẳng mấy lo lắng.

Thế nhưng khi nghe anh nói vậy, cô theo phản xạ đáp ngay: “Haiz, không có anh bảo vệ tôi, tôi chẳng biết phải chơi thế nào nữa.”

Rồi sực nhớ ra điều gì, cô bật cười: “Câu đó nói thế nào nhỉ? À đúng rồi. “Từ tiết kiệm mà sống xa hoa thì dễ, giờ quay về bắt sống kham khổ thì chịu không nổi.”

Cô thầm cảm thán trong lòng: Mình dạo này khen người giỏi thật đấy.

Tâm trạng Tô Điệp tất nhiên cũng rất hứng khởi ngay khi nghe vậy. Ai mà chẳng thích được khen ngợi, nhất là kiểu khen thế này. Cảm giác “không có anh thì tôi biết làm sao” khiến ai cũng thấy thích thú.

Một lúc sau, anh mới từ tốn đáp lại, trong thanh âm mang theo chút hứng thú không che giấu:

“Là em bảo vệ tôi mới đúng. Không có em, tôi mới không biết phải chơi thế nào.”

Dĩ nhiên, câu nói này chỉ là anh bâng quơ nói đùa thôi. Với trình độ của anh, dù có đánh một mình, thậm chí không cần hỗ trợ, anh vẫn dễ dàng giành chiến thắng. Vậy nên mới nói, Tô Điệp vốn dĩ là một “cao thủ tình trường”.

Nhưng Ngu Ngư hoàn toàn không bị khí chất của anh ảnh hưởng, ngược lại còn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao có thể chứ? Rõ ràng là anh gϊếŧ sạch cả đội địch bảo vệ tôi mà.”

Cô nói hoàn toàn không sai.

Tô Điệp thực sự quét sạch đối phương, đến mức chẳng còn ai có thể đυ.ng tới cô.

Lời này xuất phát từ sự thật, mang theo ý tứ chân thành lại khiến Tô Điệp nghe vào không khỏi thấy lâng lâng.

Dù là đang khen Tô Điệp, nhưng Ngu Ngư vẫn khéo léo thêm một câu: “Đương nhiên, mọi người trong đội đều rất mạnh, nên anh mới có thể thắng dễ dàng như vậy.”

Những người trong đội nghe cuộc trò chuyện giữa hai người mà không khỏi thầm ghen tị với Tô Điệp.

Cô gái này không chỉ biết cách khen mà giọng nói lại vô cùng cuốn hút. Ai mà chẳng muốn có một người bạn như vậy chứ?

Nhưng dù có ghen tị thế nào đi nữa, bọn họ vẫn phải thừa nhận một thực tế: Ai trong số họ cũng từng dẫn dắt không ít cô gái leo rank, thậm chí danh sách còn dài lê thê hơn cả vải quấn chân của tiểu thư triều Thanh. Nhưng dẫn thì dẫn, đến giờ họ vẫn chưa gặp được cô gái nào đặc biệt như Ngu Ngư - người có thể tiếp thêm động lực cho đồng đội theo cách tự nhiên đến vậy.

Cô chơi cùng họ suốt một thời gian dài, thế nhưng ngoài Tô Điệp ra, chẳng ai được cô thêm danh sách bạn thân. Dù sao, bọn họ cũng đều là tuyển thủ hàng đầu, sớm muộn gì cũng phải chuyển sang Đấu trường Đỉnh cao. Vì vậy, khi leo đến hơn ba mươi sao, đội ngũ tự nhiên tan rã.

Những ngày qua, Ngu Ngư đã rèn luyện cho mình một tuyệt chiêu: nghệ thuật khen người đỉnh cấp. Mà công lao lớn nhất chính là nhờ vào “giáo trình thực chiến” của Tô Điệp.

Cô hiểu rõ rằng, dù là lời khen thẳng thắn hay bày tỏ sự quan tâm một cách tinh tế, đều có hiệu quả như nhau. Bất kể đó là lời khen trực diện hay những hành động quan tâm ngầm, điều quan trọng không nằm ở cách thể hiện, mà là ở sự chân thành.

Khi một người được công nhận, họ sẽ cảm thấy an toàn, thoải mái và dễ chịu hơn. Mà khi tâm trạng vui vẻ, con người ta lại càng có động lực hành động. Nhờ vậy, tinh thần và phong độ trong game cũng trở nên ổn định hơn.

Điều đáng nói hơn cả là: Khi ai đó mang đến niềm vui cho người khác, họ sẽ vô tình để lại một dấu ấn khó phai trong lòng đối phương, khiến người kia chẳng thể nào quên được.

Nhận ra quy luật này, Ngu Ngư không khỏi thầm tán thưởng sự nhạy bén của mình.

Nhưng nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến Trần Xuyên và đột nhiên cảm thấy anh có chút… biếи ŧɦái.

Giá trị hảo cảm của Tô Điệp tăng lên vì cô khen ngợi anh, quan tâm đến anh, dùng chính cách của anh để đối xử với anh.

Nhưng còn Trần Xuyên thì sao?

Cô đối xử với anh hoàn toàn khác. Lạnh lùng, phũ phàng, thậm chí đôi khi còn có phần hành hạ vậy mà anh ta vẫn cứ thích cô. Giá trị hảo cảm của anh ta vẫn tăng lên vùn vụt.

Điều đó chứng tỏ một sự thật không thể chối cãi: Trần Xuyên thực sự cảm thấy vui vẻ khi bị ngược đãi.

Đúng là một tên dở hơi. Đồ biếи ŧɦái!!!

~

Từ sau khi bị cô từ chối, Trần Xuyên chìm trong tâm trạng sầu não, chán nản đến mức chẳng còn hứng thú vào game. Không có cô chơi cùng, anh cũng mất hết hứng thú với bàn phím.

Thay vào đó, anh dồn toàn bộ sự tập trung vào tập luyện. Đặc biệt là cơ bụng!

Tắm xong, anh chưa vội mặc áo ngay. Tay cầm khăn lau đi những giọt nước còn vương trên tóc. Bất chợt, một âm báo quen mà tưởng chừng như ngàn năm mới được nghe thấy vang lên từ điện thoại.

“Đinh đông!”

Là tiếng chuông đặc biệt - âm báo tin nhắn anh cài riêng cho Ngu Ngư.

Trần Xuyên giật mình, vừa phấn khởi lại vừa thấp thỏm mong đợi. Anh vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra.

Trên màn hình, một tin nhắn từ Ngu Ngư nhảy ra: [Trần Xuyên, anh đúng là đồ biếи ŧɦái.]

Ngay khi tin vừa được gửi đi, một âm thanh quen thuộc vang lên:

[Trần Xuyên: Giá trị hảo cảm +1, tổng điểm hiện tại: 86.]

Ngu Ngư: “?”

Cô còn chưa kịp tiêu hóa nổi dòng thông báo này thì ngay giây tiếp theo, điện thoại rung lên.

Trần Xuyên gọi video đến.

Ban đầu, cô chẳng có ý định nhận. Nhưng đúng lúc ấy, hình ảnh Trần Xuyên vừa tắm xong thoáng hiện lên màn hình. Mái tóc đen nhánh vẫn còn đọng nước, từng giọt nhỏ xuống chầm chậm, vài sợi dính bết trên trán.

Cô tình cờ liếc xuống dưới, rồi bỗng khựng lại.

Hửm… Cổ áo đâu?

Trần Xuyên không mặc áo.

Trong tích tắc, không chút do dự, cô lập tức nhận cuộc gọi ngay.

Màn hình vừa kết nối, một giọng nói lãnh đạm vang lên: “Gọi tôi làm gì thế?”

Trần Xuyên nheo mắt, ngữ điệu trầm thấp đầy vẻ khó hiểu: “Sao em lại bảo tôi là biếи ŧɦái?”

Ánh mắt anh dán chặt vào màn hình, sắc bén đến mức như thể đang xuyên qua đó nhìn thấu vào cô.

Thấy Ngu Ngư im lặng không đáp, Trần Xuyên lo cô sẽ tắt máy nên vội hỏi: “Dạo này em toàn chơi game với tay xạ thủ đó sao? Thấy rank của em lên hơn ba mươi sao rồi.”

Ngu Ngư thản nhiên: “Ờ.” một tiếng.

Trần Xuyên ngập ngừng, không biết nên nói gì tiếp theo. Anh khẽ mím môi, định tìm chủ đề hỏi thì giọng cô lại vang lên lần nữa: “Bên anh ồn quá.”

Anh nhìn vạch sóng vẫn đầy, tín hiệu có vẻ ổn, bèn hỏi: “Hay là mạng bên em có vấn đề?”

Nhưng kỳ lạ là Ngu Ngư không hề do dự gần như lập tức đáp trả luôn: “Tôi nói anh ồn thì chính là anh ồn.”

Giọng cô yếu ớt nhưng thái độ lại vô cùng dứt khoát.

Cách cô nói chuyện với Trần Xuyên hoàn toàn khác so với khi nói chuyện với Tô Điệp.

Biểu cảm của Trần Xuyên dịu xuống ngay lập tức, ngoan ngoãn như một chú cún con. Anh có chút bối rối, hỏi: “Vậy giờ tôi phải làm sao?”

Ngu Ngư hờ hững đáp: “Còn làm sao nữa? Anh để điện thoại xa ra một chút, có khi tín hiệu sẽ tốt hơn.”

Trần Xuyên nghe lời, hơi đưa điện thoại ra xa, mắt liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trên màn hình. Nhưng ngay lập tức như chợt nhận ra điều gì đó, anh lập tức rụt tay lại, kéo máy về gần hơn.

Giờ đây, trong tầm mắt của Ngu Ngư chỉ còn lại phần cổ và khuôn mặt anh.

Cô cau mày: “Anh làm gì đấy?”

Trần Xuyên bình tĩnh đáp: “Tôi không mặc áo.”

Ngu Ngư thờ ơ: “Tôi biết mà.”

Nghe giọng điệu có chút bực bội của cô, Trần Xuyên bỗng dưng hiểu ra ý đồ thực sự của đối phương.

Cô tiếp tục lên tiếng, vẫn là kiểu vừa lười biếng, vừa mang theo vẻ đương nhiên: “Anh không mặc áo, tôi còn tưởng là cố ý đấy. Vậy mà thái độ của anh cứ như thể tôi đang lợi dụng anh không bằng.”

Trần Xuyên hít sâu một hơi, cảm giác hơi nóng từ cổ lan đến tận vành tai. Chẳng hiểu vì sao, nhưng mỗi khi Ngu Ngư dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, trái tim lại đập loạn xạ không kiểm soát. Một cảm giác vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại vừa khó khống chế.

“Tôi… tôi không có… tôi chỉ không mặc áo thôi.”

Sau khi từ chối, Trần Xuyên cứ ngỡ Ngu Ngư sẽ im lặng. Nhưng ngược lại, cô chẳng mấy để tâm đến chuyện này.

Không biết nghĩ gì, cô kéo màn hình lại gần hơn, đổi tư thế nằm thoải mái trên ghế sofa.

Trong tầm mắt anh chỉ có thể thấy bóng tối mờ mờ và những ngón tay cô khẽ đung đưa khi xoay người. Thế nhưng, không hiểu sao, cảm giác ấy lại khiến anh có ảo giác tựa như một sự tiếp xúc đầy thân mật. Cả người anh bỗng nóng ran, mồ hôi lấm tấm nơi sống lưng.

Anh vội vàng với lấy điều khiển, bật điều hòa lên để xua đi cảm giác nóng bức bao trùm trên người.

Đúng lúc này, Ngu Ngư lại chậm rãi thốt lên: “Anh có sở thích gì khó nói không đấy?”

Trần Xuyên nhíu mày, dứt khoát nói: “Không có.”

Ngu Ngư vẫn chưa dừng lại: “Vậy tại sao cứ thích bị tôi mắng là biếи ŧɦái? Lần nào tôi mắng xong anh cũng thấy vui vẻ là thế nào?”

Thực sự, cô rất tò mò.

Kết quả, Trần Xuyên lại chơi lớn. Sau một hồi im lặng, giọng nói anh khàn khàn nói lên mấy từ đầy ám muội:

“Bởi vì đó là em.”

“Em muốn làm gì tôi cũng được, tôi đều vui vẻ, bảo bối!”

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đến hai chữ “bảo bối” cuối cùng lại mang theo chút ám muội, vừa trêu chọc vừa ẩn chứa hàm ý sâu xa.

Ngu Ngư: “…”

Đồ bệnh hoạn! Đồ biếи ŧɦái!

Nếu không phải vì gương mặt này, cô đã sớm gọi điện báo cảnh sát rồi.

Cô nheo mắt hứng thú lên tiếng: “Thế lúc tôi mắng anh, anh có cảm giác gì?”

Trần Xuyên trầm ngâm một chút, dường như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt thế nào để không phật lòng cô. Một lúc sau anh khẽ nói: “Chính là… tim đập rất nhanh, cảm xúc có chút mất kiểm soát được.”

Ban đầu, Ngu Ngư chỉ muốn trêu anh một chút thôi. Không ngờ tên này lại cố chấp đến vậy, khiến cô nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Cô chớp mắt, rồi bật cười nói: “Ý anh là… nếu có ai đó đạp anh một cú, anh chẳng những không thấy đau, mà còn muốn ôm chân người ta rồi còn liếʍ nữa đúng không?”

Cô thoải mái tựa vào sofa, đôi chân thon gác lên thành ghế. Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, chỉ lộ ra đầu ngón chân trắng ngần. Nhưng nhìn thôi cũng đủ thấy làn da của cô rất đẹp, móng chân tròn trịa, bóng mịn.

Nghe thấy câu nói này, Trần Xuyên không hề tức giận.

Ngược lại, anh bỗng rơi vào trầm mặc.

Ngu Ngư chợt nghe thấy nhịp thở của anh trở nên nặng nề, có chút kỳ quái khó tả.

Giọng Trần Xuyên trở nên khàn đặc, hỏi: “Có thể không?”

Ngu Ngư cau mày: “Cái gì có thể?”

Trần Xuyên: “Không có gì.”

Lời vừa dứt, anh cảm thấy sống mũi mình nóng lên một cách bất thường.

Bên kia, Ngu Ngư trợn tròn mắt nhìn màn hình, giật mình kêu lên: “Trần Xuyên, anh đang nghĩ cái quái gì thế? Sao tự nhiên lại chảy máu mũi rồi?”

Trần Xuyên ngớ người, hấp tấp bật dậy đi tìm khăn giấy.