Vạn Nhân Mê Nhút Nhát Trở Mình

Chương 19: Cảm giác gì đây?

Phải công nhận rằng giọng của Tô Điệp thực sự rất êm tai, vừa trầm ấm lại còn biết cách an ủi người khác. Kiểu này thì cô gái nào mà chẳng dễ rung động. Hơn nữa, dù trận đấu đang trong thế bất lợi, anh vẫn giữ phong độ ổn định. Lối chơi không chỉ chắc chắn mà còn đầy táo bạo, trong sự vững vàng lại ẩn chứa nét tàn nhẫn dứt khoát.

Dĩ nhiên, Ngu Ngư không phải kiểu con gái dễ xiêu lòng như thế. Nhưng nếu Tô Điệp đã lên tiếng, cô cũng không thể không hưởng ứng.

Cô đáp ngay: “Anh giỏi như vậy, tôi tin anh mà.”

Rồi lại bổ sung thêm một câu vô cùng bình thản: “Dù sao thì bọn họ cũng chết chắc cả thôi. Bị chúng ta đập tơi bời cũng chẳng có gì lạ.”

Không chỉ Tô Điệp mà cả đội không nhịn được mà bật cười khi nghe cô nói vậy.

“Có vẻ tự tin ghê nhỉ?”

Ngu Ngư khéo léo tận dụng chiến thuật “tâm lý trị liệu” của Tô Điệp để khích lệ tinh thần đồng đội: “Tự tin gì chứ, tôi chỉ là có niềm tin vào mọi người thôi mà.”

Cô không quên tranh thủ nâng Tô Điệp lên một bậc, giọng điệu chân thành đến mức khó tin: “Còn bọn họ lấy tư cách gì mà dám nói Tô Điệp chỉ là nam thần trên mạng chứ? Rõ ràng anh ấy là nam thần đời thực mà.”

Cách nói của cô chân thành đến mức khiến ai nghe cũng phải tin là thật.

Tô Điệp thực sự quá xuất sắc.

Dù bị bốn người truy đuổi, nhưng với sự phối hợp kịp thời từ đường giữa và rừng, anh vẫn giữ vững phong độ ổn định. Đợi đúng thời cơ, ngay khi đối phương bị khống chế, anh lập tức phản công. Một mình quét sạch cả bốn, trực tiếp lấy cú “quadra kill” (bốn mạng liên tục).

Thông thường, đây là lúc có thể buông lời mỉa mai đáp trả. Nhưng với đội hình năm người có tâm lý vững vàng như thế này, nhất là khi gặp phải đối thủ toàn mấy kẻ thích hống hách, kɧıêυ ҡɧí©ɧ vớ vẩn. Bọn họ căn bản chẳng thèm bận tâm đến mấy lời cà khịa kia.

Vậy mà, đường trên của đội bạn vẫn chưa từ bỏ ý định, liên tục spam câu “Mày xong đời rồi” trong kênh chat tổng.

Nhưng Marco của Tô Điệp thì sao? Anh chỉ lặng lẽ dẫn theo Ngu Ngư, thản nhiên càn quét cả bản đồ, ăn sạch tài nguyên của địch, thậm chí nuốt trọn cả rừng của đối phương.

Anh còn không quên căn dặn cô: “Đừng lên đồ tank (đồ chống chịu), cứ lên full phép đi.”

Dù đã xác định chỉ là bạn bè, Tô Điệp thực sự đối xử với cô như một đồng đội bình thường. Nhưng không thể phủ nhận, cách nói chuyện và hành động của anh luôn khiến người ta có cảm giác anh đặc biệt chú ý đến cô, thậm chí còn quan tâm đến cảm xúc của cô hơn mức cần thiết.

Vừa tập trung suy nghĩ về điều này, Ngu Ngư vừa tranh thủ lên một món trang bị phép. Cô mua thêm một chiếc Mũ Pháp Sư (món đồ tăng mạnh sức mạnh phép thuật).

Ngay sau đó, Tô Điệp lại cướp luôn Bùa Đỏ từ rừng của đối phương, rồi chủ động nhường lại cho cô.

Anh dặn dò: “Chờ lát nữa khi tôi bật chiêu cuối, em nhớ dùng Trừng Trị kết liễu nhé. Bùa Xanh đang ở trên người rừng bên kia.”

Bạn thấy không, nhìn cách anh nói chuyện, giọng điệu bình tĩnh như thường, nhưng từng câu từng chữ đều thể hiện anh đã suy nghĩ rất kỹ cho cô.

Người gánh team là anh, còn cô?

Chỉ việc ngồi hưởng lợi.

Ngu Ngư thầm nghĩ, “Trần Xuyên à Trần Xuyên! Anh theo đuổi tôi không được cũng là điều dễ hiểu thôi.”

Cô luôn ghi nhớ một điều “Mượn sức người để rèn giũa bản thân.”

Ngay khi thấy anh lao vào bụi cỏ đường trên, tung chiêu làm choáng khống chế ba tướng địch, cô lập tức quan sát thanh máu của đối phương. Khi nhận ra chúng đã chạm ngưỡng có thể hạ gục, cô nhẹ nhàng nhấn một cái – “triple kill” ba mạng dễ như trở bàn tay.

Khoảnh khắc này, Ngu Ngư bỗng thấy bản thân thật rực rỡ!

Dường như cô đã thực sự lĩnh hội được chân lý của việc “Không làm mà hưởng.”

Tựa như vừa rồi, Tô Điệp đã dâng sẵn chiến công đến tận miệng cô vậy.

Nhìn sang Trương Phi bên kia, anh ta thực sự đã cố gắng đến nhường nào. Mạo hiểm lao vào kiểm soát tầm nhìn, mở chiêu cuối liều lĩnh băng trụ để bảo vệ đồng đội. Nhưng cuối cùng, tất cả vẫn chỉ là công cốc.

Thất bại vẫn là thất bại. Hơn nữa còn thua một cách thảm hại.

Còn cô? Hầu như chẳng tốn mấy sức lực, chỉ góp chút ít mà thôi. Nhưng đổi lại, chẳng những giành chiến thắng mà còn cực kỳ vui vẻ.

Cô thậm chí không thể tưởng tượng nổi nếu niềm vui khi chơi Dao này được xuất hiện ngoài đời thì cảm giác sẽ ra sao.

Đương nhiên, dù đang tận hưởng niềm vui chiến thắng, cô vẫn không quên “đáp lễ” - chân thành khen ngợi Tô Điệp: “Tô Điệp, có anh đúng là tuyệt thật đấy.”

Mặc dù chẳng tốn mấy công sức mà vẫn được hưởng lợi, nhưng được cái cô rất biết cách nói lời ngọt ngào.

Mở kênh chat đội, cô cũng không quên tranh thủ bồi đắp thêm thiện cảm với đồng đội: “Nhìn chúng ta xem, vừa đoàn kết, vừa kiên nhẫn lại thông minh. Còn bên kia? Chẳng khác nào một lũ hề!”

“Xui cho họ rồi, lại đυ.ng ngay một đám cao thủ như chúng ta.”

“Dù sao thì bọn họ cũng không thoát được, bị chúng ta hạ gục cũng là lẽ thường tình.”

Câu này cô còn nhấn mạnh thêm một lần nữa. Dạo gần đây lướt mạng, cô đã học được không ít cách nói chuyện thú vị.

Đồng đội được nghe khen, ai nấy đều bật cười hưởng ứng. Mỗi người góp thêm một câu phụ hoạ cùng cô. Bầu không khí trong đội sôi nổi hẳn lên, tiếng cười nói rộn ràng khắp kênh chát.

Lời cô khen ngọt đến mức tự nhiên, không chút gượng gạo.

Tô Điệp trước đây từng dẫn dắt không ít cô gái leo rank, những pha phản công đẹp mắt như thế này cũng không phải hiếm gặp. Anh cũng từng nhiều lần nhường mạng cho đồng đội nữ, nhưng không hiểu sao, khi được Ngu Ngư khen ngợi, cảm giác lại thực sự khác biệt.

Ngu Ngư khen người rất có chiến thuật.

Mỗi lần khen bao giờ cũng nhắc đến anh trước, sau đó mới tiện thể khen cả đồng đội. Cách nói khéo léo này vừa khiến anh vui vẻ lại vừa đảm bảo không ai bị lạc lõng, tránh được mọi sự ngại ngùng không cần thiết.

Bản thân Tô Điệp vốn là kiểu cao thủ trầm ổn và lý trí. Dù có đối xử ngọt ngào với những cô gái khác nhưng trong lòng anh cũng chẳng hề gợn sóng. Hưng phấn ư? Hầu như không. Cảm xúc kích động đối với anh mà nói là điều hiếm hoi. Đa số thời điểm, cách cư xử của anh hoàn toàn chỉ là thói quen, chẳng mang theo cảm xúc gì đặc biệt.

Thế nhưng… dường như lần này có gì đó khác biệt thực sự.

Mỗi khi chơi cùng Ngu Ngư, dẫn dắt cô trong trận đấu, Tô Điệp luôn nhận ra tâm trạng mình nhẹ nhàng và thoải mái một cách lạ thường. Chẳng biết từ khi nào, cảm giác này đã ngấm sâu trong anh, khiến từng giây phút bên cô thú vị hơn hẳn các trận đấu khác.

Trước đây, khi đánh điểm thành tích, anh hầu như không bao giờ dẫn con gái theo. Ngay cả nhóm đồng đội cố định của anh cũng vậy. Ai cũng hiểu rõ, một khi có con gái trong đội, không khí chẳng những không sôi động hơn mà đôi khi còn trở nên gượng gạo. Phần lớn các cô gái thường không bật mic. Hơn nữa, chỉ cần trạm chán một cao thủ bên địch, họ sẽ càng căng thẳng hơn. Quan trọng là lúc đó, họ thường bám riết lấy người dẫn, hoàn toàn bỏ qua bản đồ. Nếu đồng đội có ý nhắc nhở, họ lại càng hoảng loạn.

Đặc biệt, nếu cô gái ấy lại là “người đặc biệt” của một ai đó trong đội, thì dù có phạm sai lầm thế nào, mọi người cũng chẳng tiện trách móc. Thành ra, trận đấu trở thành một chuỗi thắng thua thất thường, chẳng ai còn dám chọn những tướng mạnh để leo rank nữa. Lâu dần, một đội hình vốn lập ra để leo hạng lại biến thành đội giải trí.

Tình huống này từng xảy ra nhiều đến mức sau này, cả đội quyết định: Không cho phép con gái vào team.

Nhưng Tô Điệp thì khác. Anh luôn biết cách nắm bắt tâm lý người khác. Anh chưa bao giờ đưa con gái vào đội hình cố định của mình… ngoại trừ Ngu Ngư.

Và không thể phủ nhận, kể từ khi cô gia nhập đội, không khí quả thật rất khác.

Đúng là cô vẫn thường xuyên sát cánh bên anh trong trận đấu. Đôi lúc vẫn rơi vào thế trận bất lợi, nhưng chỉ cần cô lên tiếng, mọi việc liền nhẹ nhàng hơn hẳn. Giọng cô thật dễ nghe, ngữ điệu vô cùng cuốn hút, lời lẽ dễ thương khiến người ta yêu thích.

Cách cô trò chuyện với Tô Điệp cũng rất tự nhiên, thậm chí còn pha chút hài hước. Cô chẳng làm nũng hay giả vờ tỏ ra yếu đuối, ngược lại còn biết cách khuấy động bầu không khí, khiến cả đội luôn tràn đầy năng lượng.

Ngay khi Tô Điệp quét sạch cả đội địch, anh lạnh lùng gõ hai chữ vào kênh chat tổng:

[Nói đi.]

Vừa thấy dòng chat này, tâm trạng của Ngu Ngư lập tức phấn chấn hẳn lên. Cô không chần chừ cũng hùa theo:

[Nói đi.]

Đội phương còn có thể nói gì được nữa chứ?

Họ vừa bị đánh cho tan tác, đánh đến mức bất kỳ lời nào thốt ra lúc này cũng chỉ khiến bản thân thêm đáng thương và thảm hại hơn mà thôi.

Ngu Ngư bật cười, không hề tiếc lời khen ngợi: “Anh chơi đỉnh thật đấy?”

Giọng cô mang theo vẻ kiêu ngạo của kẻ chiến thắng, nhưng lại xen lẫn sự tán thưởng chân thành dành cho anh.

“Chơi game với anh đúng là thích thật.”

Lời nói quá thẳng thắn khiến Tô Điệp thoáng chững lại. Anh không ngờ cô lại bày tỏ một cách trực tiếp như vậy. Hơn nữa, với kiểu người như Ngu Ngư, bất cứ điều gì cô nói ra đều mang đến cảm giác chân thật, không chút giả tạo.

Lúc này, người chơi đi rừng tò mò hỏi: “Thích thế nào?”