Ngu Ngư khựng lại một chút, nhưng chỉ chần chừ trong giây lát rồi xoay camera, nhận cuộc gọi.
Cô biết Trần Xuyên rất đẹp trai.
Vì vậy, trong lòng ít nhiều vẫn có chút tò mò về dáng vẻ của anh khi xuất hiện trong video. Dù chẳng còn muốn tiếp tục dây dưa với anh, nhưng xét cho cùng, đây vẫn là người mà kiếp trước cô đã từng thích. Màn hình hơi giật giật, sau đó hình ảnh của Trần Xuyên dần hiện lên. Chất lượng video hơi mờ, ánh sáng phía anh cũng không quá tốt. Nhưng ngay cả qua lớp hình ảnh hơi nhoè, cô vẫn có thể nhìn rõ từng đường nét cuốn hút trên gương mặt anh.
Trần Xuyên quả thật rất đẹp trai. Nhất là khi đôi môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt ẩn dưới mái tóc đen thoáng dao động, toát ra một sức hút khó cưỡng, khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Anh thuộc kiểu con trai rất giống với người mà hồi cấp ba cô từng thích. Chỉ là Trần Xuyên trông gầy hơn một chút, đường nét lạnh lùng và góc cạnh hơn. Những chàng trai trong trường vừa có chút ngông nghênh, vừa lạnh lùng thế này, trời sinh đã có sức hút đặc biệt đối với con gái.
Mà Trần Xuyên chính là một trong số đó.
Cô không hướng camera về phía mình, cũng chẳng lên tiếng. Sự im lặng kéo dài khiến Trần Xuyên tưởng đường truyền bị ngắt kết nối.
“Ba… Tiểu Ngư, có đó không?”
Anh định gọi “bé con”, nhưng phút cuối lại kìm nén vì ngại. Trong cuộc trò chuyện trực tiếp thế này, gọi vậy có vẻ quá mức thân mật.
Anh đứng dậy, tiến lại bên cửa sổ, vén rèm sang một bên. Màn hình chợt sáng bừng khi ánh nắng từ bên ngoài hắt vào, nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi dần ổn định lại.
Dưới ánh sáng, khuôn mặt Trần Xuyên trên màn hình hiện lên rõ ràng hơn, từng đường nét càng thêm nổi bật. Sự tương phản giữa ánh nắng và bóng tối càng tôn lên khí chất lạnh lùng, cuốn hút nơi anh.
Ngu Ngư chậm rãi lên tiếng.
“Có chuyện gì không?” Giọng cô bình thản, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Trần Xuyên ngừng một nhịp, do dự nói: “Sao mấy ngày nay em không thèm để ý đến tôi vậy?”
Trong căn phòng tối mờ, Ngu Ngư ngồi lặng lẽ ngồi trên sofa cạnh cửa sổ. Chiếc đèn bàn nhỏ bên cạnh toả ra ánh sáng nhạt nhòa, phủ lên cô một tầng sáng mờ ảo. Sự tĩnh lặng này càng khiến bầu không khí thêm trầm lắng.
Trần Xuyên không nhìn thấy gương mặt cô, chỉ thấy camera hơi nghiêng xuống hướng về phía sofa.
Vậy nên, hình ảnh hiện lên trong điện thoại của anh chính là đôi chân thon dài buông lơi trên mép ghế. Thậm chí, anh còn nhìn thấy một chút viền ren mỏng từ chiếc váy ngủ cô đang mặc.
Làn da cô trắng mịn, dưới ánh sáng lờ mờ lại càng trở nên nổi bật. Trắng đến mức chói mắt.
Trần Xuyên bỗng nhớ ra rằng cô đang cầm điện thoại, nhìn thẳng vào mình. Ý nghĩ ấy khiến nhịp tim anh bất chợt đập nhanh hơn.
Ngu Ngư thản nhiên đáp lại: “Anh tặng hoa cho tôi làm gì? Còn định lập CP với tôi nữa? Nghĩ nhiều quá đấy, đúng là có tâm tư riêng rồi.”
Mặc dù khoảnh khắc trước còn bị dáng vẻ của Trần Xuyên làm cho dao động, nhưng một khi đã mở miệng, giọng điệu của cô lập tức trở về kiểu lạnh lùng thường thấy khi đối diện với anh.
Trần Xuyên lập tức giải thích: “Anh không có tâm tư xấu xa gì cả, anh chỉ là…”
Ngu Ngư ngắt lời: “Chỉ là thích tôi, muốn chiếm lấy tôi, đúng không?”
Câu nói này, cô từng đọc được trên mạng. Nhưng khi được cô nói ra bằng giọng điệu chậm rãi, âm sắc hạ thấp như thể đang cố nén lại chút run rẩy ẩn giấu bên trong. Chính cách nói ấy khiến câu từ vừa mang vẻ trêu chọc, lại như là một lời kết luận chắc nịch. Vốn dĩ đã đầy ám muội nhưng khi được cô thốt ra, vẻ ngượng ngùng xen lẫn tự mãn lại khiến cho nó trở nên đầy dụ hoặc.
Theo phản xạ, anh vẫn bật ra một tiếng đáp lại thật khẽ: “…Ừ.”
Tim anh đập loạn nhịp, l*иg ngực căng tức như đang chịu một luồng áp lực vô hình đè nén. Tai anh ù đi theo từng âm tiết cô cất lên. Bộ não hoàn toàn hỗn loạn, nhưng lời đáp lại thì vẫn vô cùng chắc chắn.
Nếu đây chỉ là nhắn tin hoặc cuộc trò chuyện bằng giọng nói, chắc chắn Ngu Ngư sẽ cười nhạo thậm chí còn mắng anh: “Anh có bị thần kinh à, Trần Xuyên?”
Nhưng giờ đây, khi gương mặt Trần Xuyên hiện ra ngay trước mắt, hiệu quả lại hoàn toàn khác.
Ngu Ngư chỉ có thể khẽ thở dài nói: “Trần Xuyên, tôi chỉ xem anh là bạn thôi.”
Giọng cô bình tĩnh đến lạ. Nếu để ý kỹ, thậm chí còn có thể nghe ra một chút dịu dàng len lỏi trong từng câu chữ.
Nhưng ngay khi nghe thấy câu này, Trần Xuyên như bị một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, lạnh buốt đến tận xương tuỷ.
Anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt thoáng ngưng trệ như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Một thoáng ngỡ ngàng lướt qua đáy mắt, kéo theo cảm giác hoang mang mơ hồ, len lỏi trong lòng anh. Sự bấp bênh ấy khiến anh chợt thấy mất phương hướng.
“Bạn bè mà gọi nhau là ‘bảo bối’ sao? Bạn bè mà xem loại ảnh đó của nhau sao?”
Ngu Ngư nhướng mày, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “‘Loại ảnh đó’ là loại nào?”
“Anh nói cứ như giữa chúng ta có giao dịch mờ ám vậy. Xem ảnh thì sao chứ? Trên mạng đầy người đăng video khoe body khi tập gym đấy thôi. Lẽ nào tôi xem ảnh hay video của họ thì cũng phải chịu trách nhiệm với họ chắc?”
Lời giải thích của Trần Xuyên bỗng trở nên không quan trọng nữa: “Anh là gửi riêng cho em, hơn nữa… anh chỉ gửi cho một mình em.”
Ngu Ngư chẳng buồn bận tâm: “Vậy thì sao?”
Có lẽ vì Trần Xuyên trong video trông quá mức đẹp trai, khiến trái tim băng giá như đá tảng của Ngu Ngư hơi mềm đi một chút. Cô bình thản nói: “Tôi chỉ chẳng qua là thấy anh trông đẹp mắt nên nhìn thôi, ngoài ra không có ý gì khác.”
Câu nói này nghe thì rất vô tư nhưng thực chất lại mang theo một chút ác ý tinh tế. Không biết từ khi nào, cô đã hình thành thói quen nói chuyện tuỳ hứng đến vậy.
“Anh nghĩ xem Trần Xuyên, nếu chúng ta làm CP, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chia tay. Nhưng nếu chỉ làm đồng đội cố định, lập quan hệ bạn thân hay bạn tri kỷ gì đó, thì ít nhất chúng ta có thể làm bạn cả đời.”
Giọng cô có thì vẻ rất nghiêm túc nhưng thực ra lại rất vô tâm. Cái kiểu vô tâm vô phổi này khiến Trần Xuyên có cảm giác như mình vừa bị đẩy ra, đứng cô độc giữa một con phố rộng vắng lặng. Xung quanh dường như có tất cả, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì thực sự thuộc về mình.
So với việc được chấp nhận hoặc bị từ chối dứt khoát, thì việc bị đối phương xem như “chưa từng đặt trong lòng” mới là điều khiến người ta mất mát hơn cả. Cảm giác ấy giống như nhiệt độ trên cơ thể đang dần bị rút cạn, để lại một khoảng trống lạnh lẽo đến tê dại.
Trần Xuyên lặng lẽ nhìn vào màn hình, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.
Anh khẽ hỏi: “Chẳng lẽ… đến một chút thích cũng không có sao?”
Có chứ. Đã từng thích. Nhưng đó là chuyện của kiếp trước. Khi ấy, Trần Xuyên vẫn còn đáng giá, chưa phải là một người “rẻ mạt” như bây giờ.
Giọng điệu của Ngu Ngư vẫn thản nhiên, không hề dao động. Cô chậm rãi nói: “Chúng ta thậm chí còn chưa từng gặp nhau ngoài đời, chỉ mới chơi vài ván game với nhau, nhắn vài tin trên Wechat. Anh tưởng rằng anh thích tôi, nhưng thực ra đó chỉ là một chút thiện cảm giữa bạn bè mà thôi.”
Trần Xuyên mím môi, giọng anh khẽ trầm xuống: “Anh chưa từng gửi ảnh cho bạn bè, cũng chưa bao giờ đối xử tốt với ai như vậy.”
Ngu Ngư cười nhạt: “Vậy chẳng phải là anh không có bạn bè đó sao? Anh xem, từ khi anh gửi ảnh cho tôi, chẳng phải chúng ta đã trở thành bạn thân rồi à?”
Lời cô hoàn toàn hợp lý.
Chỉ là giây phút ấy, Trần Xuyên có cảm giác như thể mình đang bước vào khoảng không gian vô tận. Xung quanh trống trải chỉ còn lại sự im lặng nặng nề, thậm chí cả tiếng gió cũng lạnh buốt đến gai người. Giữa khoảng không vô tận này, giọng nói của cô vọng lên, nhẹ nhàng như một lời tuyên bố, không mang theo cảm xúc nhưng lại cứa sâu vào lòng anh.
Anh chậm rãi hít sâu, thanh âm trở nên mềm xuống, trong ánh mắt dường như còn ẩn chứa tia cầu khẩn: “Chúng ta… thực sự không còn khả năng nào sao?”
Ngu Ngư đáp vẫn thản nhiên như cũ: “Trần Xuyên, tôi đã nói rồi. Chúng ta còn chưa từng gặp nhau ngoài đời, sao có thể nói là thích tôi được chứ?”
Lông mày Trần Xuyên nhíu chặt, lời lẽ thêm phần khẩn thiết: “Tại sao em không tin anh?”
Trần Xuyên: “Anh thực sự thích em…”
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Ngu Ngư cắt ngang: “Giả sử tôi có đồng ý ghép đôi với anh đi nữa, thì vẫn tiếp tục chơi với đội của Marco Polo. Tôi phải leo lên bảng vàng với Dao, muốn đánh đấu trường đỉnh cao. Không thể lúc nào cũng ở bên anh được.”
Cô nói rất thẳng thắn, không chút do dự. Từng lời đều là suy nghĩ thật trong lòng.
Thế nhưng đối phương lại buông một câu hoàn toàn hoang đường: “Anh không để tâm.”
Ngu Ngư thoáng nhướn mày hỏi lại: “Anh nghiêm túc đấy à?”
Trần Xuyên gật đầu, đáp lại một tiếng chắc nịch: “Ừ.”
“Anh có bệnh à?”
Cô suýt nữa buột miệng nói ra câu ấy. Nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, chỉ tiếp tục dùng cách nói lơ đễnh, nhẹ tênh mà buông lời: “Anh đẹp trai như thế, chắc chắn sẽ có nhiều cô gái xinh đẹp thích anh. Tha cho tôi đi, đừng để ý đến tôi nữa. Tôi thực sự chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp thôi.”
“Hơn nữa, nếu tôi lấy được danh hiệu vàng của Dao, có lẽ sẽ không còn chơi game nữa. Khi đó tôi phải quay lại trường, còn nhiều thứ khác cần phải làm. Giờ tôi có thể chơi game mỗi ngày, cũng chỉ vì…”
Trần Xuyên khựng lại: “Vì sao?”
Cô thở dài, thanh âm bỗng chốc trở nên yếu ớt, nghe vào có chút đáng thương: “Vì tôi bị bệnh.”
Lông mày Trần Xuyên lập tức nhíu chặt.
“Nặng lắm không? Có thấy khó chịu lắm không?”
Ánh mắt anh lướt qua cổ chân cô, trông thực sự rất nhỏ. Nhỏ đến mức khiến anh không khỏi lo lắng.
Ngu Ngư đáp nhẹ nhàng: “Không sao cả, chỉ là không ra ngoài được thôi. Nhưng cũng sắp khỏi rồi.”
Bệnh gì lại khiến cô phải ở nhà suốt mấy tháng trời?
Trần Xuyên siết chặt điện thoại trong tay, ngón tay theo bản năng bấu nhẹ lên mép máy.
Ngu Ngư bỗng cười khẽ, bình thản như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình:
“Thật ra ban đầu tôi cũng thích anh. Nhưng kể từ cái ngày anh mắng tôi đến mức phát khóc, cảm giác đó cũng không còn nữa.”
“Anh biết không, tình cảm vốn dĩ đã rất mơ hồ. Một khi không còn thích nữa thì chẳng thể nào thích lại được.”
Ban đầu, cô không định nói quá nhiều với Trần Xuyên. Nhưng đâu đó trong lòng, sự ích kỷ và một chút ác ý dường như đang không ngừng thúc đẩy cô. Thế nên, cô cố tình buông thêm câu.
So với việc chưa từng có được, thì mất đi vĩnh viễn sau khi đã nắm chặt mới là điều đau đớn nhất.
Nhanh buồn đi nào, Trần Xuyên.
Cô thầm nhủ. Ánh nhìn lướt qua màn hình, chờ đợi phản ứng từ anh.
Cô không nghĩ mình là người tàn nhẫn, chỉ là… cô chẳng còn mấy hứng thú với chuyện thương hại người khác nữa.
Trần Xuyên im lặng.
Nghe cô nói “không còn cảm giác với anh nữa”, Trần Xuyên bỗng cảm thấy mình như bị bao phủ bởi một làn sương mù dày đặc. Thế giới trước mắt dần chìm vào bóng đêm.
Anh lùi về sau hai bước, khuôn mặt điển trai cuối cùng cũng nhuốm vẻ u sầu.
Anh ngoài đời vốn là người kiêu ngạo biết bao. Chưa bao giờ phải hạ mình trước ai. Vậy mà giờ đây anh lại lộ rõ vẻ đáng thương khi cố níu kéo: “Sau này, liệu anh có cơ hội gặp em ngoài đời không?”
Ngu Ngư không thích những cảnh tượng bi thương thế này, càng không thích cảm giác mình như thể tội nhân vừa làm điều gì có lỗi. Thế nên cô chỉ đáp lại qua loa một câu: “Để sau rồi tính.”
Cúp máy xong, Trần Xuyên cứ thế nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat thật lâu.
Nghĩ đến cái cách mình đã đối xử với Ngu Ngư trước đây, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng, thậm chí còn khó chịu hơn cả hối hận.
Tình yêu, suy cho cùng vốn dĩ là thứ vừa hư vô mờ mịt vừa chất chứa đầy đau khổ.
Anh lại gửi tin nhắn cho cô: [Sau này… anh còn có thể gọi video với em không?]
Ngu Ngư: [Được, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi leo bảng xếp hạng.]
Nhìn tin nhắn này, Trần Xuyên khẽ mỉm cười, một nụ cười đắng chát.
Dù vậy, anh cúi xuống chạm lên cơ bụng mình, cảm nhận từng đường nét rắn chắc. Hành động ấy như một cách tự trấn an chính mình, khiến tâm trạng dần ổn định trở lại.
~
Giải quyết xong chuyện của Trần Xuyên, Ngu Ngư thở dài.
Không phải vì hối hận khi từ chối anh quá dứt khoát, mà là khi nghĩ đến người mình từng thầm thích ở kiếp trước, nay lại trở thành một kẻ “chằng còn đáng giá” trong mắt cô. Cảm giác ấy bỗng chốc trở nên kỳ lạ, khó diễn tả được.
Hơn nữa, Trần Xuyên còn chưa từng thấy mặt cô ngoài đời. Tất cả những gì anh ta có chỉ là vài tấm ảnh cô muốn anh xem mà thôi.
“Mình cũng lợi hại thật đấy.”
“Từ chối người ta mà cũng ra dáng lắm.”
“Xem ra mình đã trưởng thành thật rồi.”
Cô khẽ lẩm bẩm với chính mình. Giọng nói mềm mại, thoáng mang theo chút ý cười.
Nhưng khi nhớ lại cảm giác tội lỗi lúc từ chối Trần Xuyên, cô vỗ nhẹ vào má mình, tự nhủ:
“Trên con đường trở thành một người phụ nữ thành công, chắc chắn mình sẽ còn phải đá nhiều người đàn ông hơn nữa.”
Trần Xuyên có ngoại hình ưa nhìn, dáng người cũng xuất sắc. Nhưng khi nhìn dáng vẻ thất tình của anh, cô lại nhớ đến chính mình ở kiếp trước.
“Trần Xuyên, xem như chúng ta huề nhau.”
Ngu Ngư nhìn mọi chuyện rất thoáng. Cảm giác khó chịu trong lòng cũng tan biến nhanh chóng. Dù sao đi nữa, cô còn phải cảm ơn Trần Xuyên. Nhờ có anh mà cô kiếm được không ít điểm hảo cảm.
Tất nhiên, cô cũng không hoàn toàn phớt lờ anh. Nếu Trần Xuyên gọi video đến, cô vẫn sẽ bắt máy.
Từ nhỏ, Ngu Ngư đã có một sở thích đặc biệt: mê trai đẹp.
Nếu một ngày nào đó anh thực sự đến tìm, có lẽ cô cũng chẳng nỡ từ chối mà đồng ý gặp anh một lần.
Chỉ là… Điều kiện tiên quyết vẫn là phải khỏi bệnh trước đã.
~
Sau khi giải quyết xong chuyện của Trần Xuyên, Ngu Ngư lập tức tìm đến Tô Điệp. Cô hào hứng hẹn anh cùng leo hạng để giành danh hiệu Kim Tiêu.
Tô Điệp nhắn: [Giải quyết xong rồi chứ?]
Cô gửi một biểu tượng OK, ý bảo mọi chuyện đã được thu xếp ổn thoả.
Nhìn tin nhắn phản hồi, tâm trạng Tô Điệp bất giác chùng xuống. Nhưng anh nhanh chóng giấu đi cảm xúc.
Chẳng mấy chốc, anh kéo Ngu Ngư vào đội hình năm người.
Ngu Ngư liếc qua danh sách đồng đội, tất cả đều mang danh hiệu Đại Quốc Tiêu.
Vừa vào phòng, Tô Điệp đã lên tiếng: “Bạn tôi muốn leo hạng Quốc Tiêu của Dao.”
Các đồng đội trong phòng có chút bất ngờ, không khỏi cảm thán: “Dao bảng Kim Tiêu à? Không dễ đâu.”
Cô bật mic chào mọi người. Giọng nói vừa trong trẻo êm tai lại vừa lễ phép nhanh chóng tạo được ấn tượng tốt với đồng đội.
Tô Điệp là một cao thủ hàng đầu, xạ thủ thuộc hàng xuất sắc. Việc mang theo một vị tướng hỗ trợ như Dao có thể khiến trận đấu vất vả hơn đôi chút. Nhưng với một đội toàn cao thủ, đây không phải là vấn đề quá lớn.
Hơn nữa, trước khi kéo cô vào trận, anh đã gửi một bao lì xì lớn vào nhóm chat. Vậy nên mọi người rất sẵn lòng giúp cô leo rank
So với Trần Xuyên, nói chuyện cùng Tô Điệp thoải mái hơn nhiều. Không cần phải lựa lời, cũng chẳng thấy mệt mỏi. Không cần phải cố gắng lấy lòng, cũng chẳng cần quá để tâm điều gì. Quan trọng hơn cả, anh rất biết cách dỗ dành khiến cô vui vẻ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh lúc nào cũng điềm đạm và nhẫn nại.
Ví dụ như trận này.
Ngay khi vừa bắt đầu, đối phương đã tập trung nhắm vào anh. Anh bị hạ gục sớm, trở thành “first blood”.
Ngay lập tức, đối thủ bắt đầu spam chat không ngừng. Không chỉ chế giễu Tô Điệp, mà còn mỉa mai cả Dao của cô.
[Marco, có giỏi thì đứng lên nói chuyện?]
[Dao của cậu cũng vô dụng thôi.]
Tô Điệp cười nhạt, bật mic nói với cô: “Đừng giận, để tôi gϊếŧ sạch bọn họ cho em xem.”
--------------------
Giải thích về nhân vật Dao và Điêu Thuyền trong game Vương Giả:
Mình giải thích một chút về hai nhân vật trong game để mọi người cùng hiểu nhé:
1. Nhân vật Dao: Một tướng hỗ trợ bảo kê, không có sát thương, chuyên bám vào đồng đội để tăng giáp và hồi máu. Khi chơi Dao, người chơi phụ thuộc hoàn toàn vào đồng đội, nếu đồng đội bị bắt, Dao gần như cũng “chết chung”.
2. Điêu Thuyền: Một pháp sư sát thương mạnh, có khả năng solo và giao tranh tốt. Cô có thể tự do di chuyển, tạo đột biến, không phụ thuộc hoàn toàn vào đồng đội. Tuy vẫn phối hợp cùng xạ thủ, nhưng Điêu Thuyền có thể tỏa sáng riêng, không bị động như Dao.
Mình có dịch nhầm nên trong các chương đầu đến chương 26 đã ghi Ngủ Ngư chơi Điêu Thuyền. Mình đang sửa lại, nếu ở phần nào còn sót thì các bạn nhắc mình nhé ❤️ Ngàn lời tạ ơn