Vạn Nhân Mê Nhút Nhát Trở Mình

Chương 17: Video

Tô Điệp: [Hửm?]

Tô Điệp: [Đây là ảnh gì vậy?]

Mặc dù thừa biết đó là ảnh gì, nhưng khi nhìn thấy đoạn chat này, đôi mày anh vẫn bất giác nhíu lại. Một cảm giác khó chịu, mơ hồ len lỏi trong lòng khiến anh không tài nào phớt lờ được.

Ngu Ngư: [Anh cũng thấy đẹp chứ gì?]

Tô Điệp không lập tức trả lời. Ánh mắt dừng trên bức ảnh vài giây rồi mới chậm rãi gõ chữ gửi đi.

[Tôi thấy cũng bình thường.]

Gửi tin nhắn này đi rồi anh mới nhận ra một điều.

Cô cảm thấy đẹp.

Hoá ra, cô và cái tên “tra nam” mà cô từng nhắc đến đã thân thiết đến mức có thể thoải mái gửi cho nhau những bức ảnh mang tính riêng tư như vậy rồi sao?

Ngu Ngư: [Hình như gu thẩm mỹ của con trai và con gái hơi khác nhau nhỉ?]

Một câu nói có vẻ rất ngây ngô được cô thốt ra nhưng ngay sau đó cô nhanh chóng nhắn tiếp:

[Thôi không nói nữa, trận đấu bắt đầu rồi. Tôi vào game đây.]

Tô Điệp: [Ừ.]

Tô Điệp lại dán mắt vào bức ảnh cơ bụng của Trần Xuyên, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt lạnh tanh. Cơn bực bội khó tả tự dưng kéo đến, anh nghiến răng, trong lòng chửi thầm một câu:

“Giỏi thật đấy, dùng sắc để dụ người.”

Trong đầu anh bỗng vang lên một câu:

“Người dùng sắc để giữ người, sắc phai thì tình cũng nhạt.”

Chần chừ giây lát, anh đột nhiên cầm điện thoại đi vào phòng tắm. Rồi không tự chủ được mà kéo vạt áo lên, anh cẩn thận đánh giá cơ bụng mình một cách nghiêm túc, như thể muốn xác nhận điều gì đó.

Lúc sau, ý thức được hành động vừa rồi, đôi mày anh khẽ cau lại. Cảm giác khó chịu trong lòng càng tăng lên.

~

Trở lại với Trần Xuyên và Ngu Ngư.

Dù hôm nay Trần Xuyên đã chịu khó gửi ảnh cơ bụng, thậm chí sẵn sàng làm “nam Bồ Tát” một lần…

Nhưng rốt cuộc trong game, họ vẫn chẳng thể giành chiến thắng.

Không chỉ thua, mà trình độ của Trần Xuyên hôm nay còn tụt dốc không phanh.

Móc câu ư? Trăm phát trăm trượt.

Mà lại trượt ngay trước mặt Ngu Ngư, trượt một cách đầy ngoạn mục, trượt đến mức cô phải hoài nghi nhân sinh.

Ban đầu, cô còn cố nhịn.

Nghĩ đến bức ảnh cơ bụng vừa nhận được, cô tự an ủi bản thân:

“Thôi nào, hụt vài lần thì có sao đâu?”

“Hôm nay người ta còn chịu gửi ảnh dỗ mình cơ mà, sai sót một chút cũng không có gì ghê gớm.”

Nhưng…

Sai sót một chút?

Càng về sau, cô càng thấy không ổn.

Nhìn Bách Lý Huyền Sách của Trần Xuyên đang thao tác lúng túng như một tân thủ mới tập chơi, đôi mày cô càng lúc càng nhíu chặt.

Nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi…

Cuối cùng, khi anh lại trượt thêm một lần nữa…

Cô nhịn hết nổi nữa.

Cô cần phải “giận dỗi”.

Không chút do dự, cô tắt mic trong game. Trực tiếp mở WeChat gọi điện cho Trần Xuyên.

Tất nhiên, cô không thực sự bực bội.

Dùng Dao bảo vệ rừng là chuyện khó, thua cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng vì đây là Trần Xuyên, cô nhất định phải tỏ ra “giận” một chút.

Chẳng qua, muốn mắng thì phải mắng riêng. Mắng trước mặt đồng đội thì mất mặt anh ta quá.

Điện thoại vừa kết nối, trong tai nghe vang lên tiếng bấm màn hình lách cách, xen lẫn nhịp thở khẽ khàng của cô gái.

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, tựa như có một tầng mờ ảo lơ lửng giăng giữa hai người.

Nhưng giây tiếp theo…

Giọng cô gái chậm rãi vang lên, mang theo chút lạnh nhạt xen lẫn nghi ngờ:

“Anh chắc chắn là người chơi thật đấy chứ?”

Bị câu hỏi này đánh úp khiến Trần Xuyên suýt nữa nghẹn họng:

“…Tất nhiên rồi?”

Cô ngừng lại một giây dường như đang đánh giá lời anh nói. Sau đó, giọng điệu càng thêm vẻ hoang mang, pha chút khó tin:

“Vậy tại sao anh lại gà thế?”

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, nhưng từng chữ một thốt ra lại khiến anh mất sạch thể diện.

Trần Xuyên vội vàng dịu giọng, cố gắng vớt vát tình huống:

“Xin lỗi, bảo bối, hôm nay tay anh không ổn.”

Bên kia, Ngu Ngư chậm rãi lặp lại:

“Anh vừa gọi tôi là gì?”

Trần Xuyên ngẩn người, thoáng giật mình: “Bảo bối mà?”

Ngay lập tức, một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng Ngu Ngư. Cô đột nhiên rùng mình, cả người nổi da gà. Giọng cô trong trẻo thường ngày bỗng mang theo vẻ ghê tởm:

“Bảo bối cũng là thứ anh có thể gọi à? Đồ buồn nôn!”

Trần Xuyên: “……”

Lần đầu tiên trong đời, anh bị người ta chê là “buồn nôn” hơn nữa là lại vì một câu dỗ dành lấy lòng hiếm hoi của mình. Nhưng dù có mất mặt cỡ nào, phản xạ đầu tiên của Trần Xuyên vẫn là vội vàng dỗ dành:

“Tại em cũng từng gọi anh như vậy, nên anh mới…”

“Xin lỗi, anh sai rồi, anh không gọi nữa.”

Anh dừng lại, có chút bối rối.

Ngược lại, Ngu Ngư hoàn toàn không có ý định cho anh cơ hội được thanh minh. Cô hừ nhẹ một câu, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

“Anh đúng là đáng ghét!”

Thực ra, giọng Trần Xuyên rất hay. Ngay cả khi gọi cô là “bảo bối”, giọng điệu cũng không quá mức sến súa. Sự thân mật xen lẫn cưng chiều trong cách nói của anh như thể xuyên qua màn hình, chạm đến người cô vậy.

Nhưng cô nhanh chóng quay về chủ đề chính, nhớ đến lý do ban đầu khiến mình gọi điện.

“Này này này, Trần Xuyên, nghe tôi nói.”

“Anh đang nghe đây.”

Trần Xuyên suýt nữa buột miệng thêm hai chữ “bảo bối”, nhưng vừa nhớ đến phản ứng kịch liệt của cô khi nãy liền nuốt ngược lại.

“Tôi thật sự không đi theo anh bảo vệ rừng nữa đâu.”

“Tôi muốn theo xạ thủ.”

“Ván sau anh chọn tướng nào tự thủ rừng được đi, không thì chơi Trương Phi mà tự bảo vệ mình.”

Lời nói ngang ngược hết sức, dứt khoát không chừa đường thương lượng.

Bản thân chơi Điêu Thuyền vốn đã là một gánh nặng cho đội, giờ còn không chịu bảo vệ rừng, chẳng khác nào đẩy người đi rừng chơi khổ hơn.

Nhưng không sao cả.

Vì đây là Trần Xuyên.

Cô phải “giận”, phải khiến anh chịu chút ấm ức.

Anh ta cũng nên nếm trải cảm giác “bị tra tấn” như cô từng trải qua ở kiếp trước.

Ý nghĩ này càng lúc càng ác liệt hơn.

Chỉ là…

Trái với tưởng tượng của cô, Trần Xuyên chẳng hề thấy khó chịu.

Không những thế…

Anh còn thầm cảm thấy thích thú.

Có lẽ là vì…

Rõ ràng đây là trận đấu của năm người, vậy mà cô lại gọi điện riêng chỉ để nói chuyện với anh ta. Sự riêng tư này tạo ra một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó tả.

Trong tai nghe, giọng cô gái nhẹ nhàng, nhưng có chút run rẩy rất khó nhận ra.

Càng nghe, vành tai anh càng nóng lên, thậm chí còn choáng váng nhẹ.

Trần Xuyên mơ màng đáp:

“Được, vậy tôi chơi Trương Phi. Trương Phi với Dao cũng khá hợp mà.”

Làm “bảo mẫu” cho cô… thật sự là một chuyện hạnh phúc.

Cô im lặng mấy giây. Ngay khi anh nghĩ rằng cô đã ngầm đồng ý thì giọng trong trẻo đột nhiên cất lên cao vυ't:

“Anh mà chơi Trương Phi—

“Tôi sẽ không đi theo anh đâu!”

“Anh đang mơ à, Trần Xuyên?”

Trong giọng nói có chút run rẩy nhưng rõ ràng đang cố gắng thể hiện sự bực bội, phẫn nộ của mình.

Cô không nhận ra, nhưng anh thì nghe rõ mồn một.

Trần Xuyên thoáng ngẩn người.

Bị dội một gáo nước lạnh, đầu óc đang mơ màng lập tức tỉnh táo.

Anh theo phản xạ đưa tay chạm vào bật lửa trên bàn, nhưng rồi lại buông xuống ngay sau đó.

Mất một lúc, anh mới mơ hồ hỏi lại:

“Nhưng không phải em bảo anh chơi Trương Phi sao?”

Anh nói mang theo chút ấm ức.

Nhưng Ngu Ngư nào có thương xót đàn ông?

Cô dứt khoát mắng thẳng:

“Người ta bảo anh làm gì thì anh cũng làm theo à?”

“Không có chính kiến chút nào sao, hả?”

Nhưng mà…

Trần Xuyên lại nghe ra một tầng ý nghĩa khác.

Anh không kìm được, cầm điếu thuốc ngậm lên môi hít sâu một hơi. Khói thuốc thoang thoảng trong l*иg ngực.

“Anh biết sai rồi.”

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp lạ thường.

“Sai rồi thì chỉ biết nói ‘sai rồi’ à?”

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng từng chữ như gõ vào tai anh. Mềm mại đến mức khiến anh không kìm được mà mở loa lớn hơn.

Trần Xuyên không thấy mình bị dạy dỗ. Ngược lại, anh chỉ cảm giác bản thân hoàn toàn “chìm đắm” trong cái cách cô “hành hạ” mình.

Thế nên…

Anh cứ liên tục nói xin lỗi.

~

Đêm hôm đó…

Vì chuỗi thua không hồi kết, cuối cùng Ngu Ngư lấy cớ “buồn ngủ” để thoát game sớm.

Vừa rời khỏi đội, Trần Xuyên lập tức mò vào WeChat nhắn tin cho cô.

Trần Xuyên: [Em đang giận thật à?]

Trần Xuyên: [Có thể đừng chơi với cái tên Marco Polo kia nữa không?]

Ngu Ngư: [Không chơi với anh thì tôi chơi với ai?]

Ngu Ngư: [Trước đây anh còn là một “thần rừng”, nhìn anh bây giờ xem.]

Ngu Ngư: [Chơi kém vậy, anh ngủ có ngon không, Trần Xuyên?]

Cô cố tình muốn khiến Trần Xuyên khó chịu thêm một chút.

Nhưng…

Trần Xuyên: [Em cứ trách anh đi, không sao cả.]

Anh trưng ra bộ dạng “em cứ tùy ý chửi mắng”, khiến cô có cảm giác như một quyền đánh vào bịch bông - chẳng hề đã tay chút nào.

Ngu Ngư: [Anh có vẻ vui nhỉ?]

Trần Xuyên gõ chữ rất lâu, mãi sau mới gửi đến một tin nhắn:

[Thích được nói chuyện với em.]

Cô đang mắng anh đấy, anh nghe không hiểu sao?

Ngu Ngư: [Đồ biếи ŧɦái.]

Ngu Ngư: [Đừng nhắn tin cho tôi nữa.]

Vừa định thoát khỏi cuộc trò chuyện, bỗng một bức ảnh bất ngờ gửi đến.

Ánh mắt Ngu Ngư khựng lại.

Tấm hình đang tải.

Vài giây sau…

Ảnh dần trở nên rõ nét.

Cô mở ra xem, bất giác cắn nhẹ môi sau đó cứ thế dán mắt vào bức ảnh hồi lâu.

Vẫn là khung cảnh quen thuộc.

Vẫn là tấm gương quen thuộc.

Vẫn là chiếc áo phông đen quen thuộc.

Nhưng lần này… có một điểm khác biệt rõ rệt.

Lần trước, khi anh gửi ảnh cho cô, gấu áo chỉ được kéo lên đến nửa bàn tay, cơ bụng chỉ lờ mờ lộ ra một chút.

Nhưng lần này, anh dùng tay nâng áo cao hơn, gần như lộ trọn vùng bụng rắn chắc với những đường nét sắc bén hoàn mỹ.

Cách chụp ảnh có chút vụng về, nhưng chính sự vụng về này lại khiến bức ảnh thêm phần chân thực. Màn hình điện thoại hơi tối đi một chút, tựa như ánh sáng trong phòng mờ ảo, mang theo một sự hấp dẫn lạ lùng.

Cô không tài nào dời mắt khỏi màn hình.

Đẹp.

Quả thực rất đẹp.

Cô nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi mới thoát ra khỏi bức ảnh, quay về khung chat.

Biểu cảm thay đổi ngay lập tức.

Giọng nói bỗng trở nên dịu dàng mềm mại, nhẹ như lông vũ:

“Anh Trần Xuyên à, chơi kém cũng không sao đâu.”

“Thắng thua trong game không quan trọng mà.”

Trần Xuyên thoáng do dự, thử thăm dò:

[Bảo bối?]

Cô gái vừa nãy còn mắng anh là đồ biếи ŧɦái, bây giờ chẳng hề nghĩ ngợi, lập tức đáp:

[Thích được anh gọi là bảo bối lắm QAQ.]

Cô cười khẽ, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Nếu lần sau anh mặc chiếc áo này…

“Vừa gọi em là ‘bảo bối’…

“Vừa gọi video thì càng tuyệt hơn nữa, anh Trần Xuyên.”

Một câu nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến tay anh siết chặt bật lửa. Lòng bàn tay dần dần đổ mồ hôi.

Cô dường như rất vui vẻ.

Bất giác, anh hình dung ra dáng vẻ cô lúc này. Đôi mắt cong cong, nụ cười tinh nghịch mang theo vẻ cuốn hút đầy mê hoặc.

Anh nuốt khan, vội vàng nhắn lại:

[Bây giờ không tiện lắm, để lần sau nhé? Được không?]

Ngu Ngư: [Tại sao không tiện? Nhìn anh chụp ảnh trông có vẻ rất thành thạo mà.]

Trần Xuyên vội vàng thanh minh: [Anh chỉ gửi ảnh cho mỗi em thôi.]

Anh gần như không chờ được, muốn ngay lập tức bày tỏ lập trường của mình.

Vậy nên…

Khi nhận được tin nhắn tiếp theo, anh hoàn toàn gục ngã.

Ngu Ngư: [Bảo bối thật ngoan.]

Trần Xuyên trầm lặng trong giây lát.

Rồi như có một sợi dây vô hình trong lòng bị kéo căng, khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát.

Không nhịn được, anh thuận miệng đề nghị:

[Hay là… gọi video đi?]

[Anh cũng muốn nhìn thấy em.]

Nhưng…

Ngu Ngư: [Buồn ngủ rồi.]

Trần Xuyên sững người.

Sợ làm cô khó chịu, anh không dám ép nữa.

~

Những ngày sau đó…

Trần Xuyên vẫn chơi game. Nhưng phong độ trồi sụt thất thường.

Còn Ngu Ngư…

Cô vẫn chơi Dao nhưng đã khôn hơn rất nhiều.

Kể từ đó về sau, cô không theo anh nữa.

Mà chuyển sang bám theo xạ thủ.

Mặc dù trình độ của xạ thủ trong đội không bằng Tô Điệp, nhưng cũng không tệ. Đôi lúc, nếu trận đấu thuận lợi, cậu cũng sẽ vui vẻ nhường cô bùa xanh. Trong khi đó, Trần Xuyên bị ép rời khỏi bản đồ rừng, buộc phải dựa vào đường giữa và đường đơn thay phiên nhau giữ rừng cho anh ta.

Còn cô chỉ cần theo sát xạ thủ, bám trên người cậu, cùng nhau càn quét toàn bộ một đường.

Chơi như vậy, tỷ lệ thắng của đội tăng vọt. Chẳng mấy chốc, cả nhóm đều đã lên bậc Vương Giả.

Nhưng dù thắng nhiều hơn…

Trần Xuyên lại chẳng cảm thấy vui hơn chút nào.

Mỗi lần anh gửi ảnh cho cô, cô lập tức thay đổi thái độ - trở nên dịu dàng, nhiệt tình hơn hẳn.

Nhưng chỉ vài ngày sau, cô lại trở về trạng thái lười nhác, đáp lời qua loa. Giống như chẳng còn chút hứng thú nào với anh nữa.

Anh thử nhắn tin, thử gọi cô là “bảo bối”, nhưng chỉ nhận lại sự lơ đễnh, hững hờ.

Hơn thế nữa…

Kể từ khi không còn theo anh giữ rừng, không nhìn thấy được thao tác của anh, cô cũng chẳng gọi điện thoại cho anh thêm lần nào nữa.

Thay vào đó, cô bật mic trò chuyện với cả đội, tương tác với xạ thủ ngày càng nhiều.

Còn khi anh lên tiếng, cô hoặc im lặng hoặc chỉ đơn giản lười biếng đáp một câu.

Trần Xuyên dần lấy lại phong độ chơi game. Nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác khó chịu âm ỉ, như men rượu ngấm dần vào tận tim.

Huống hồ…

Xạ thủ trong đội vốn đã thích cô từ lâu. Giờ ngày ngày được cô dính chặt không rời, nếu không nảy sinh ý gì, mới là lạ.

Cho đến hôm nay.

Khi trận đấu cuối cùng kết thúc, cả đội chuẩn bị giải tán, nhưng cô vẫn chưa thoát game.

Xạ thủ lặng lẽ chờ đúng thời điểm này, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói ra điều đã ấp ủ bấy lâu nay.

“Tiểu Ngư, tôi có thể… thêm WeChat của cậu không?”

Cô chưa kịp lên tiếng…

Một tích tắc sau...

Trần Xuyên đã thẳng tay đá bay cậu ra khỏi team.

Ngu Ngư: “Hửm… Người đâu rồi?”

Không ai trả lời.

Ngay sau đó…

Trần Xuyên đá nốt hai người còn lại.

Chỉ trong nháy mắt, cả đội còn lại duy nhất cô và Trần Xuyên.

Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra:

“Ủa, sao mọi người đi hết rồi?”

Giọng Trần Xuyên trầm thấp, có chút lạnh lùng.

“Anh đá đấy.”

Cô bật cười.

“Sao anh không đá cả tôi luôn đi?”

Trần Xuyên không nói gì, chỉ lặng lẽ chuyển quyền đội trưởng cho cô.

Ngu Ngư chớp chớp mắt, sau đó…

“Bịch.”

Cô đá thẳng anh ra khỏi đội sau đó cũng dứt khoát thoát game.

Vừa thoát game xong…

WeChat liền rung lên âm báo tin nhắn mới.

Trần Xuyên: [Bảo bối, em đừng thêm WeChat của tên xạ thủ kia có được không?]

Ngu Ngư: [Xem tâm trạng đã.]

Những ngày gần đây, giọng điệu của cô lúc dịu dàng, lúc lạnh lùng. Thái độ lúc gần gũi, lúc xa cách chẳng khác gì đang trêu đùa một chú mèo nhỏ trong tay.

Ngay khi ấy, hệ thống vang lên một âm báo quen thuộc:

[Trần Xuyên: Giá trị tình cảm +80.]

Nhưng trong lòng cô, một kế hoạch khác đang dần hình thành.

Cô sắp rời khỏi đội của Trần Xuyên.

Mùa giải sắp kết thúc, cô phải nhanh chóng hoàn thành mục tiêu.

Đưa Dao lọt top bảng xếp hạng.

Tính đến nay, cô đã trọng sinh được gần một tháng.

Lúc này, cô cũng ý thức được, đã đến lúc kết thúc trò chơi này với Trần Xuyên.

Bây giờ nhìn anh …

Thật sự chẳng còn chút gì giống với người mà kiếp trước cô từng khổ sở theo đuổi.

Con người, quả nhiên là có thể thay đổi.

Nhưng cô vẫn còn mục tiêu phải hoàn thành.

Vẫn cần phải leo bảng xếp hạng, còn phải kiếm thêm sinh mệnh.

Nếu năng lượng của bàn tay vàng cạn kiệt, cô cũng không thể tiếp tục sử dụng nó được.

Vậy nên…

Cô không muốn lãng phí thời gian với Trần Xuyên nữa.

Nhưng vấn đề là…

Anh ta lại đang ngày càng chìm sâu vào vũng lầy này.

Dạo gần đây, anh không ngừng gửi hoa hồng tặng cô trong game.

Rồi không biết bao nhiêu lần gửi yêu cầu “trở thành người yêu”.

Khi vào trận, anh không ngừng gửi tín hiệu gọi cô theo anh.

Chưa hết còn ngang nhiên gọi điện thoại cho cô ngay trong trận đấu.

Cô bực bội nhận máy, cáu kỉnh mắng một câu: “Anh có bệnh à?” Sau đó thẳng tay cúp máy.

Nhưng anh… lại cười.

Hơn nữa, anh dường như lại nắm rất rõ sở thích của cô. Mỗi khi cô tỏ vẻ khó chịu, anh liền gửi ngay một bức ảnh đến.

~

Hôm nay.

Cô đã lên kế hoạch hẹn ngày mai sẽ cùng Tô Điệp leo hạng.

Trước khi ngủ, cô dứt khoát nhắn cho Trần Xuyên một tin:

[Từ giờ đừng làm phiền tôi nữa.]

[Tôi còn phải “làm sự nghiệp”, tôi muốn lên top bảng xếp hạng.]

[Anh có thể đừng làm “hòn đá cản đường” của tôi được không?]

Cô cứ tưởng, câu nói này sẽ khiến anh tổn thương. Dù sao… anh cũng phải có lòng tự trọng chứ?

Nhưng ngay giây tiếp theo…

Màn hình điện thoại rung lên.

Trần Xuyên trực tiếp gọi video đến.



[Lời tác giả]

Mình đã chỉnh sửa toàn bộ truyện, sửa lại những đoạn trước đây đọc chưa trôi chảy, đồng thời tinh chỉnh một chút về thiết lập nhân vật nữ chính.

Không ảnh hưởng đến nội dung tổng thể, nhưng đọc sẽ mượt hơn rất nhiều!

Mọi người nếu rảnh có thể đọc lại toàn bộ phiên bản đã sửa nhé!

Mình thực sự cực kỳ thích bản này luôn!!!