Tiếng âm báo của hệ thống vang lên bên tai:
[Tô Điệp: Giá trị hảo cảm +10, tổng điểm hiện tại: 40.]
Ngu Ngư hơi bất ngờ. Từ trước đến nay, chỉ số hảo cảm của Trần Xuyên luôn tăng rất chậm. Nhưng với Tô Điệp, chỉ một câu quan tâm đơn giản cũng có thể khiến con số ấy nhảy vọt. Cô chợt nhận ra một điều:
Trên đời này, chẳng ai lại không thích cảm giác được quan tâm.
Cô quay về khung chat WeChat, thấy tin nhắn của Tô Điệp:
[Mau khỏe lại nhé. Ngủ ngon. (🌙)]
Ngu Ngư khẽ cong môi, ngón tay lướt nhẹ màn hình:
[Ngủ ngon.]
Bởi vì là Tô Điệp, nên cô muốn chúc anh ngủ ngon.
~
Ngày hôm sau.
Trần Xuyên đăng nhập đã lập tức mở trang cá nhân của Ngu Ngư.
Cô đã lên Tinh Diệu II.
Nhưng tối qua, cả hai đâu có thắng trận nào, rõ ràng đều rớt xuống Tinh Diệu III.
Anh cau mày, nhấn vào xem lịch sử trận đấu của cô. Chỉ cần lướt sơ qua kết quả, ánh mắt liền trầm xuống.
Cô đánh đôi đến tận một giờ sáng.
Và người đi cùng không phải ai khác mà chính là cái tên “Điệp” trong danh sách thân mật.
Ngón tay anh dừng lại trên màn hình vài giây. Nhưng kỳ lạ là khi nhìn thấy chiến tích ấy, anh không cảm thấy tức giận vì bị cô bỏ rơi. Thay vào đó là một suy nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu:
“Vì sao thằng đó có thể kéo cô lên rank, còn mình thì không?”
Ý nghĩ này khiến anh thêm bực bội.
Anh muốn nhắn tin hỏi nhưng nghĩ đến thái độ gần đây của cô. Anh lại cố nén xuống.
Bây giờ, chỉ cần nói chuyện với cô thôi, anh cũng phải cân nhắc từng từ, từng dấu câu.
Anh bật nắp bật lửa, ngậm một điếu thuốc trên môi. Nhưng cuối cùng vẫn không châm lửa. Đầu lọc bị cắn đến mức méo mó.
Từ trước đến nay, chưa từng có cô gái nào khiến anh bận tâm đến thế.
Lúc thì thấy ghét bản thân chơi quá tệ.
Lúc khác lại lo rằng mình không đủ sức hấp dẫn.
Bất giác, anh nhớ đến lời cô từng nói: “Tôi thích mấy anh chàng cao trên 1m80, cơ bụng sáu múi.”
Suy nghĩ đó khiến anh hơi cứng người lại.
Anh búng điếu thuốc đã bị cắn nát vào thùng rác, đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Đối diện với tấm gương, anh nhìn chính mình thật lâu.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng bận tâm về ngoại hình. Nhưng giờ đây, lần đầu tiên trong đời, anh lại không chắc chắn…
“Liệu cô có thích kiểu người như anh không?”
Nghĩ đến bản tính nóng nảy của mình, anh không khỏi nhíu mày, thở dài một tiếng.
Chợt nhớ đến lần trước Ngu Ngư đã từng hỏi:
“ Sao anh chỉ gửi ảnh mặt mà không gửi ảnh cơ bụng?”
Nghĩ thế nào, anh lẳng lặng kéo áo lên, nhìn vào gương.
Cao ráo, dáng người tuy gầy nhưng săn chắc. Vì chơi bóng rổ thường xuyên nên cơ bụng hiện rõ từng đường nét. Dù không thuộc dạng rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng vẫn cân đối.
Hồi xưa, những lần chơi bóng cũng từng có không ít cô gái gọi tên anh, thậm chí chặn đường xin WeChat.
Nhưng anh chưa từng cho ai.
Với những cô gái ấy, ngay cả thái độ anh cũng chẳng buồn thể hiện.
Trần Xuyên thoáng trầm ngâm.
Đúng là khi xưa anh không tốt với Ngu Ngư.
Nhưng dù sao thì…
Anh cũng có ngoại hình.
Cơ bụng cũng có.
Vậy thì cái gã Marco Polo kia giỏi đến đâu cũng có gì quan trọng?
Dù Marco Polo “bằng xương bằng thịt” có xuất hiện ngoài đời, thì liệu có thể xảy ra chuyện gì với cô chứ?
Càng nghĩ, anh càng cảm thấy khó chịu.
Biết đâu gã đó chỉ giỏi trò nịnh nọt trên mạng, chơi game thì hay nhưng ngoài đời vừa lùn vừa chậm chạp. Một người như thế, có thể khiến cô hạnh phúc không?
Ý nghĩ xoay mòng mòng trong đầu, đến khi sực tỉnh, anh mới nhận ra mình đã đứng ngây người từ nãy giờ. Không nhịn được, anh bật ra một tiếng chửi thầm:
“Mẹ kiếp, mình đang suy nghĩ cái quái gì thế này?”
“Ai có thể cho cô hạnh phúc chứ?”
Anh lắc đầu, cảm thấy bản thân đúng là điên rồi.
Nghiện làm chó săn đến mức này à?
Nhưng sau khi dìm Marco Polo xuống tận đáy lòng, anh lại vô thức kéo áo lên, giơ điện thoại chụp vài tấm hình trước gương.
Đây là lần đầu tiên trong đời, anh chụp ảnh cơ thể mình.
Sau đó, trở lại sofa, mở album ảnh ra xem. Sắc mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng thì đang chửi thầm chính mình.
Một bên mắng bản thân hèn hạ, một bên lại tỉ mỉ so sánh xem bức nào trông đẹp nhất.
Chọn xong, ngón tay anh lướt đến nút gửi, rồi khựng lại.
Do dự.
Anh nghĩ, nếu có một cô gái nào đó gửi ảnh cho mình, chắc chắn anh sẽ chẳng buồn để tâm.
Nhưng ngay khi định vuốt sang trái thoát ra, lại bất giác lại nhớ đến bức ảnh chụp qua gương của Ngu Ngư. Rồi đến hình ảnh đầu ngón tay đặt trên trang sách, hòa lẫn trong ánh nắng vàng dịu.
Ban đầu, anh chẳng có chút cảm giác nào với cô.
Nhưng rồi càng lúc càng nhận ra, cô chính là hình mẫu lý tưởng của mình.
Ngu Ngư có một sức hút kỳ lạ.
Nếu cô mặc một chiếc váy thật đẹp, rồi gửi cho hắn một bức ảnh chụp như vậy…
Chỉ mới nghĩ thôi, cả người anh đã nóng ran lên. Máu dồn lên mặt, ngực cũng hơi tức tức.
Nếu là cô ấy, thì lại khác.
Hình ảnh Ngu Ngư khóc vì mình bỗng chốc ùa về, khiến Trần Xuyên bất giác nhíu mày.
Có khi nào, nếu anh gửi một bức ảnh dỗ dành cô sẽ lại mềm lòng không?
Dù gì cũng chỉ là một tấm hình, chẳng mất mát gì cả, nhưng lại có thể khiến cô rung động.
Bình thường, Ngu Ngư không phải là kiểu con gái dễ dàng rơi nước mắt vì đàn ông.
Nhưng cô đã khóc vì anh.
Điều này ít nhiều chứng minh được điều gì đó.
Càng suy nghĩ, anh càng cảm thấy mình đang đi đúng hướng.
Không chỉ nên gửi… mà còn phải gửi nhiều hơn.
Thế là, anh nhắn tin trước:
[Chơi game không? Hôm nay chắc lên rank được đấy.]
Vài giây sau, cô trả lời: [Không chơi. Chơi với anh thì thắng kiểu gì? Anh phiền chết đi được, hai ngày tới đừng có gọi tôi.]
Trần Xuyên gần như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cô khi gõ dòng chữ đó.
Anh khẽ nhếch khoé môi, không nhịn được mà bật cười.
Trần Xuyên: [Chắc chắn thắng được mà.]
Ngu Ngư: [Không cần.]
Ngay sau đó, anh gửi một bức ảnh.
Vừa thấy tin nhắn có hình ảnh, Ngu Ngư vô tình nhấn vào xem.
Chỉ mới lướt qua, cô hơi sững lại.
“… Hửm?”
Không chắc chắn lắm, cô phóng to hơn.
A… Cơ bụng.
Đẹp thật.
Cánh tay cũng rắn chắc, từng đường nét rõ ràng,
Làn da trắng, từng múi cơ săn chắc, gân tay nổi lên mờ mờ toát lên vẻ mạnh mẽ nhưng không quá thô kệch.
Anh hơi cúi đầu, mái tóc rủ xuống che khuất hàng chân mày, để lộ sống mũi cao và góc nghiêng sắc nét.
Đặc biệt là khi đứng dưới ánh đèn phòng tắm, cả người anh toát lên một vẻ đẹp cuốn hút khó cưỡng.
Dù đã sống lại một lần, nhưng kiếp trước cô là một người có phần bảo thủ, chưa từng thật sự nhìn thấy cơ bụng của đàn ông.
Trên mạng thì chỉ cần lướt TikTok là cũng thấy cả đống body sáu múi,
Nhưng mà… đâu có ai chụp riêng gửi cho mình như thế này.
Tóm lại, bức ảnh của Trần Xuyên…
Đẹp thật.
Nhưng trong giây phút hoảng hốt, cô lập tức thu hồi hai tin nhắn vừa gửi. Rồi nhanh chóng gõ một câu mới, giọng điệu tỉnh bơ:
[Bên đó nóng lắm hả? Sao mặc nhiều thế?]
Trần Xuyên: [?]
Chỉ mất một giây, cô đã kịp thu hồi tin nhắn thêm lần nữa. Lần này, gõ lại một câu hoàn toàn khác hẳn. Giọng điệu mềm mại, ngọt đến mức khiến người ta tê rần:
[Anh Trần Xuyên nói gì thế, thắng hay không đâu quan trọng. Được chơi với anh là em vui lắm rồi~ (❤️)]
[Lên đi nào, bảo bối.]
Trần Xuyên nhìn chằm chằm vào dòng tin ấy.
Hai chữ “bảo bối”.
Và cả cách cô gọi “Anh Trần Xuyên”.
Mẹ kiếp.
Cái gì mà hạ tiện, cái gì mà chó săn.
Tất cả những suy nghĩ tự hạ thấp bản thân lúc trước lập tức bị quét sạch
Anh cũng đâu có muốn thế này đâu.
Nhưng cô lại gọi anh là “bảo bối”.
Trần Xuyên siết chặt điện thoại, ngón tay lướt trên bàn phím: [Được.]
Ngay khi đăng nhập vào game, vừa vào tổ đội, Ngu Ngư đã bật mic lẩm bẩm điều gì đó.
Lúc này, đồng đội vẫn chưa vào. Trong đội chỉ có cô và anh.
Mang theo tâm trạng trêu chọc, giọng nói cô kéo dài, thêm chút lười biếng:
“Em vốn là một người rất nông cạn, anh đừng để bụng nhé.”
“Tính em đôi khi hơi khó chịu, nhưng cũng có lý do cả.”
“Với lại, anh thấy đó, em có thể giận, nhưng chỉ cần dỗ dành một chút là hết ngay.”
Cô khẽ cười, trong giọng noi mang theo niềm vui nhè nhẹ.
“Em dễ dỗ lắm mà.”
“Ví dụ như… kiểu ảnh mà anh vừa gửi đó, em thích lắm. Sau này mà em giận, cứ gửi ảnh cho em xem là xong ngay ấy mà.”
Trần Xuyên bật cười: “Anh sẽ không để em giận đâu.”
Ngay cả những lời dỗ dành ngon ngọt, anh cũng có thể nói một cách tự nhiên.
Nhưng điều khiến Ngu Ngư bất ngờ là nghe xong, cô lại chẳng vui chút nào.
Giọng cô vốn dĩ đã êm tai, giờ lại còn mang theo chút nũng nịu:
“Trần Xuyên, anh nói gì vậy chứ? Em giận là chuyện bình thường mà.”
“Lỡ đâu chơi thua một ván em lại cáu thì sao?”
“Tâm trạng em thất thường lắm, còn thay đổi nhanh hơn cả lật sách nữa cơ.”
Trần Xuyên cuối cùng cũng lờ mờ hiểu ra ẩn ý trong lời cô.
Cô chậm rãi nói tiếp, giọng nhẹ nhàng như an ủi:
“Nhưng anh cũng đừng lo.”
“Như em đã nói rồi đấy, em dễ dỗ lắm mà.”
Sau đó, lại hờ hững, như chỉ vô tình, nhẹ nhàng lướt qua:
“Em rất thích ‘nam Bồ Tát’ đó nha.”
“Mỗi lần thấy là tâm trạng tốt hẳn lên.”
Trần Xuyên nghe mà lâng lâng, trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy lại thêm chút ngây ngất.
Anh không đáp lại ngay, chỉ đợi cô nói xong rồi mới chậm rãi thốt ra một câu ngắn gọn:
“Ừ, anh biết rồi.”
Qua một lúc, anh bỗng mở miệng hỏi:
“Hôm qua em đánh đôi với thằng bạn em à?”
“Ừm.”
Cô thản nhiên đáp, không có ý định giải thích thêm.
Nhưng Trần Xuyên lại tự cho là mình đã nắm bắt được sở thích của cô, thế là có chút lấn tới:
“Thấy em thắng liền mấy ván, anh còn tưởng em chê anh rồi đấy.”
Thực ra đúng là chê đó.
Nhưng nghĩ đến bức ảnh mà anh đã gửi cho mình, cô cũng chẳng nỡ tuyệt tình quá.
Thế là cô uyển chuyển nói:
“Chơi game thì cũng chỉ là chơi game thôi mà.”
“Anh biết tính em rồi đấy, em khá tùy hứng.”
“Thắng thua không quan trọng, chủ yếu là chơi với ai thôi.”
Câu nói ấy khiến tâm trí anh như vừa trúng một chiêu trí mạng, cả linh hồn bay lơ lửng.
Ngay cả chuyện mình bị “cà khịa” vì chơi quá tệ cũng được anh tạm thời bỏ qua.
Chần chừ một lát, anh lên tiếng:
“Thực ra anh không hay chụp ảnh lắm.”
Ngu Ngư chớp mắt, hỏi ngay:
“Ý anh là sau này không gửi ảnh cho em nữa hả?”
Trần Xuyên lắc đầu:
“Anh không có ý đó.”
“Ý anh là… em có thể gọi video với anh… kiểu như vậy.”
“Sau này có cơ hội, cũng có thể gặp nhau ngoài đời…”
Vừa nói đến đây, anh mới nhận ra mình hơi liều lĩnh. Nhưng đã lỡ mở lời nên chẳng thể dừng lại được nữa.
Cứ thế bao nhiêu suy nghĩ trong đầu tràn ra như nước vỡ bờ:
“Anh thấy game em định vị ở Tô Thành, mà anh thì ở Hải Thành.”
“Khoảng cách cũng không xa lắm.”
“Anh rảnh có thể đến tìm em chơi.”
“Dù sao em cũng nói rồi, game thì chỉ là game thôi.”
“Muốn thật sự thân hơn với một người, vẫn phải gặp ngoài đời mới được.”
“Anh không giỏi chụp ảnh, nhưng ngoài đời anh cao một mét tám lăm.”
Một người đàn ông cao trên 1m80 mà không biết cách “khắc cốt ghi tâm” vào lòng người khác thì đúng là uổng phí chiều cao.
Dù là Trần Xuyên, cũng không ngoại lệ.
Vừa nghe đến chuyện muốn gọi video, Ngu Ngư lập tức thầm mắng:
“Đồ ngu.”
Nhưng đến khi anh khoe rằng mình không giỏi chụp ảnh, ám chỉ ngoài đời còn đẹp trai hơn. Thậm chí còn cố tình nhấn mạnh chiều cao một mét tám lăm…
Cô đột nhiên nghĩ:
Anh đang quyến rũ ai đấy?
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bình tĩnh đánh giá.
Ừm… công nhận là bụng anh đẹp thật.
Mặt cũng đẹp nữa…
Trần Xuyên hỏi: “Em thấy sao?”
“Để xem đã.” Cô đáp qua loa, giọng có chút lơ đễnh.
Dù sao hệ thống cũng không để cô rơi vào nguy hiểm.
Sẽ bảo vệ cô.
Trần Xuyên không thể nào đánh ngất cô rồi bắt cóc đi được.
Chỉ là gọi video gặp một người quen trên mạng mà thôi, có gì to tát đâu chứ?
Nghĩ vậy, cô lại mở bức ảnh hắn gửi ra xem thêm lần nữa.
Trong long khẽ cảm thán:
Đúng là “nam Bồ Tát” tốt thật đấy.
Hơn nữa, hắn có vẻ khá giống kiểu người mà cô từng thầm thích hồi cấp ba.
Ngay lúc này, Tô Điệp nhắn tin tới.
Hôm qua cô vừa than thở với anh ta rằng chơi Dao bị thua. Hôm nay, anh ta đã nhớ kỹ, còn chủ động gọi cô vào đánh điểm biểu hiện.
Tô Điệp: [Họ rủ tôi đánh điểm biểu hiện, em có muốn vào không? Tôi bảo họ đừng chọn hỗ trợ, để dành chỗ cho em.]
Vừa xem xong ảnh bụng của Trần Xuyên, tâm tư Ngu Ngư còn chưa hoàn hồn. Sau lại thấy tin nhắn của Tô Điệp, cô chẳng buồn suy nghĩ, trực tiếp chuyển tiếp một đoạn ngắn cuộc trò chuyện giữa cô và Trần Xuyên sang cho anh ta.
Ngu Ngư: [Em cũng muốn chơi với anh lắm… Nhưng mà hắn làm “nam Bồ Tát” kìa. (❤️)]
Tô Điệp mở đoạn chat ra xem.
Ngay khi thấy bức ảnh Trần Xuyên gửi, vẻ mặt anh cứng đờ, khoé môi hơi mím chặt.
⸻
Lời tác giả:
Đang hồi phục trạng thái, cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện! Mong là mọi người đừng “nuôi béo” mà đọc ngay nhé, ❤️❤️❤️