Vạn Nhân Mê Nhút Nhát Trở Mình

Chương 15: Mượn lực gió đông

Ngay khoảnh khắc tin nhắn ấy gửi đến, bên tai Ngu Ngư liền vang lên âm thanh thông báo từ hệ thống:

[Trần Xuyên: Giá trị hảo cảm +5. Tổng điểm hiện tại: 75.]

Ngu Ngư biết, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Nhưng cô lại khẽ bật cười.

Giá trị hảo cảm của Trần Xuyên đã chạm mốc 75.

Anh yêu cô ở điểm nào? Thích cô vì điều gì?

Chỉ thông qua một màn hình, một đường truyền mạng, vài mảnh ghép rời rạc chỉ bấy nhiêu thôi mà anh đã bị cuốn vào.

Tất cả những gì cô cố tình bày ra đều mang theo chút mơ hồ vừa đủ để gợi lên chút hứng thú. Một chút thân mật như có như không, một chút khoảng cách chưa kịp lấp đầy vừa đủ để tạo ra một sự níu kéo vô hình.

Từ những mảnh vụn ấy, anh tự mình lắp ghép lại một hình ảnh về cô. Rồi từ lúc nào chẳng hay lại bắt đầu vương vấn, mong đợi.

Tất nhiên, cô nhìn thấu tất cả.

Sự hấp dẫn này, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn.

Cô chậm rãi lướt qua dòng tin nhắn đầy ẩn ý của anh, trong đầu thoáng hiện lên một vài quy tắc về cách đối nhân xử thế.

Rồi cô khẽ cong môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

Cảm giác này, quả thực không tệ.

Hóa ra, để khiến một người động lòng lại đơn giản đến vậy.

Kiếp trước, cô chưa từng có suy nghĩ như thế.

Cô luôn tin rằng: Tình cảm là thứ đã được định sẵn.

Một người nếu thích cô, thì ngay từ đầu đã thích.

Một người nếu không thích, thì dù có cố gắng đến đâu cũng vô ích.

Nhưng thực ra…

Không thích cũng có thể biến thành thích.

Và điều đó, không hề khó.

Cái gọi là “tranh thủ” nghe có vẻ đơn giản, thực ra cũng chẳng quá phức tạp.

Điều khó nhất không phải là cách làm, mà là ở việc bản thân có sẵn sàng chấp nhận nó không hay.

~

Ngu Ngư: [Bảo mẫu?]

Trần Xuyên: [Thật mà.]

Một giây sau anh vội bổ sung:

Trần Xuyên: [Em có thể chơi Dao.]

Ngu Ngư: [Ồ.]

Cô ngừng một chút rồi gửi tiếp:

Ngu Ngư: [Nhưng anh từng để Dao khác bám vào rồi đấy.]

Trần Xuyên: [Tôi đã xóa cô ta rồi mà.]

Trần Xuyên: [Tôi biết lỗi rồi.]

Anh nóng lòng muốn chứng minh sự chân thành của mình.

Ngu Ngư: [Được thôi.]

Trần Xuyên: [Từ giờ bùa đỏ, bùa xanh đều nhường em, thế đã được chưa?]

Ngu Ngư nhân cơ hội xoáy sâu hơn: [“Thế đã được chưa” là ý gì? Anh nghĩ tôi đang lợi dụng anh à?]

Trần Xuyên: [Tôi có nói em lợi dụng đâu?] Anh bất đắc dĩ đáp.

Ngu Ngư: [Chính anh nói câu đó khiến tôi cảm thấy như mình đang chiếm lợi thế vậy.]

Một câu nói đơn giản, qua lời cô lại trở nên phức tạp hơn hẳn.

Bản năng mách bảo nên Trần Xuyên muốn nhắn lại: [Được rồi, xin lỗi, thế được chưa?]

Nhưng ngay lập tức anh khựng lại. Anh vội xóa ba chữ cuối, chỉ để lại một câu ngắn gọn:

[Xin lỗi.]

Rồi cẩn thận bổ sung thêm một tin nhắn khác:

[Tôi biết lỗi rồi.]

Dù không rõ vì sao nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên làm vậy.

Nếu lại phải trải qua những ngày bị cô phớt lờ như vừa rồi, thì thà chủ động nhận lỗi còn hơn.

Cảm giác bực bội, khó chịu ấy, anh không muốn nếm trải thêm lần nữa.

Ngu Ngư: [Được.]

Trần Xuyên: [Ừ ừ.]

Vốn định chỉ trả lời một chữ, nhưng nhớ lại bài học trước đó, anh cẩn thận gõ thêm một chữ nữa, để tránh lại vô tình làm cô khó chịu.

Ngu Ngư: [Mai tôi gọi anh đánh game.]

Trần Xuyên: [Được, ngủ ngon.]

Ngu Ngư: [Ừm.]

Cô không trả lời “ngủ ngon” lại.

Bởi vì người nhắn là Trần Xuyên.

~

Buổi tối hôm sau, khoảng bảy giờ. Cuối cùng, tin nhắn của Ngu Ngư cũng tới.

[Lên game.]

Trần Xuyên: [Ừ ừ.]

Ở bên này, đội năm người của cô vừa lập xong.

Bên kia, Tô Điệp cũng nhắn tin tới.

[Mùa mới có chỗ trống, em có vào không?]

Ngu Ngư: [Có hẹn rồi, để khi khác nhé.]

Tô Điệp: [(Ok) 👌]

Mùa giải mới luôn đi kèm những thử thách mới.

Thử thách này càng lớn hơn khi cô đổi vị trí từ trợ thủ sang Dao.

Không thể phủ nhận, Dao rất mạnh khi đội đang có lợi thế. Nhưng dù mạnh đến đâu, cũng không thể đấu lại các đội chuyên leo rank với toàn những cái tên giữ top trên bảng xếp hạng. Thậm chí, có lúc họ còn gặp cả đội tuyển chuyên nghiệp.

Lúc đầu, ai cũng hào hứng.

Họ thắng được vài trận. Nhưng càng về sau, trận thắng trận thua xen kẽ. Điểm không tăng cũng chẳng giảm.

Mỗi trận đều căng thẳng đến mức nhức đầu.

Trần Xuyên vẫn trung thành với những vị tướng đi rừng quen thuộc.

Nhưng Dao của Ngu Ngư thì không có khả năng giữ rừng.

Không ít lần, bọn họ bị đối phương cướp sạch tài nguyên, đánh cho tan tác.

Dù vậy, Trần Xuyên vẫn rất bình tĩnh.

Ngu Ngư cũng vậy.

Nhưng vì đối phương là Trần Xuyên, nên cô không thể không “tức giận”.

“Không sao, cứ từ từ. Tìm cơ hội, chờ xạ thủ lên đồ đã.”

Anh giữ giọng điệu bình tĩnh, chủ yếu là để trấn an cô.

Nhưng dường như cô chẳng hề để tâm.

~

Trận đầu thua, cô im lặng.

Trận thứ hai vẫn thua, cô cũng không nói gì.

Đến trận thứ ba, cô lên tiếng.

Cô “giận”.

Mà đã giận, Trần Xuyên nhất định phải là người chịu trận.

Dù vậy, cô không muốn ảnh hưởng đến tâm lý của đồng đội. Thế nên, thay vì mở mic trong game, Ngu Ngưgọi thẳng cho anh ta qua WeChat.

Ngay khi đường dây vừa kết nối, giọng cô vang lên:

“Trần Xuyên, đây là cách anh làm bảo mẫu đấy à?”

Âm thanh trong trẻo truyền qua tai nghe rót thẳng vào tai Trần Xuyên. Cảm giác nóng nực lan dần trên vành tai.

Ngu Ngư lại không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh.

Cô dứt khoát rời khỏi Trần Xuyên, không còn bám sát anh trong game. Rồi thổi bùng nên bầu không khí căng thẳng, giọng điệu mang theo chút trách móc:

“Tôi không đi cùng anh nữa. Anh tránh xa ra, tự lo rừng của mình đi.”

Cô dừng một chút, rồi thả thêm một câu:

“Anh chơi tệ thật đấy. Sao lại để mất bùa xanh?”

Trần Xuyên vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh:

“Bởi vì bọn họ có Richter. Hắn hơn cấp tôi, đòn Trừng Phạt không thể tranh lại.”

“Ồ.”

Ngu Ngư tất nhiên hiểu rõ điều đó.

Nhưng cô vẫn cần phải “giận” mới được.

“Tỷ lệ thắng của tôi giảm rồi. Xếp hạng Kim Tiêu cũng không còn đẹp nữa.”

Giọng cô dần lạnh đi, chẳng còn cảm xúc.

“Nếu biết anh không đánh nổi mùa mới, tôi đã chẳng chọn Dao làm gì.”

“Tôi không thích chịu khổ.”

Đáng lẽ, câu nói này phải khiến Trần Xuyên bực bội. Nhưng lạ thay, anh lại chẳng cảm thấy điều này chút nào. Thậm chí, giọng điệu của cô còn không hề gay gắt như cô nghĩ.

Ít nhất, khi lọt vào tai hắn, nó mềm đến mức quá đáng.

Cô vẫn chưa thực sự biết cách kiểm soát cảm xúc của mình.

Cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi sự dè dặt vốn có.

Thậm chí, những lúc căng thẳng, giọng nói vẫn vương chút run rẩy.

Mà tất cả những dao động nhỏ ấy, Trần Xuyên đều nghe thấy rất rõ ràng.

Anh im lặng, chỉ cắm đầu chăm chú farm lính. Nhìn Dao vẫn lơ lửng trên đầu mình, bỗng muốn thở dài.

Vì sao tình thế lại xoay chuyển thành thế này?

Sao anh lại trở nên yếu thế đến vậy?

Trong khi đó, cô đã nói đến mức khô cả họng. Vậy mà anh vẫn chẳng đáp lại một câu.

“Anh bị câm à? Sao không nói gì?”

Lời trách móc kia vô thức mang theo vẻ hờn dỗi khiến giọng điệu trở nên nhõng nhẽo.

”…”

Trần Xuyên lặng thinh.

Nhưng rồi, để dỗ dành cô, anh thấp giọng nhận lỗi:

“Em mắng đúng rồi. Tất cả là do tôi chơi tệ.”

“Anh đúng là chơi kém quá đi!”

Anh gần như có thể tưởng tượng dáng vẻ của cô khi nói câu này. Cằm cô hẳn là hơi hất lên, ánh mắt vô tình liếc xuống đầy lơ đễnh. Dù là khi mắng người, hay lúc giận dỗi, giọng cô vẫn có một nét cuốn hút khó tả.

Anh bất giác hình dung ra dáng vẻ của cô khi nói những lời này, rồi bỗng bật cười.

Nhưng tiếc là, tiếng cười ấy không thoát khỏi tai nhạy bén của cô.

“Trần Xuyên, anh cười cái gì?”

Giọng cô đầy nghi hoặc.

“Không… tôi chỉ…”

“Anh đúng là đang cười! Tôi buồn cười lắm sao?”

Vòng xoáy “giận dỗi” mới lại bắt đầu.

“Không phải… tôi không có…”

Lời biện hộ vụng về của anh chẳng khác nào châm thêm dầu vào lửa.

Cơn giận của cô càng lúc càng “sống động”.

Nhưng lạ một điều, dù cố thế nào, anh vẫn không thể thực sự tức giận với cô.

Cuối cùng, khi cô mắng đến mệt, giọng cũng dần nhỏ lại.

Lúc này, anh mới chậm rãi lên tiếng, giọng trầm ấm mang theo vẻ kiên nhẫn chưa từng thấy:

“Nói ít thôi. Mai em đau họng thì sao? Hôm nay rớt rank, mai tôi kéo lại cho em.”

“Liên quan gì đến anh? Giọng tôi khỏe lắm!”

Ngu Ngư nhướng mày: “Anh bảo mai kéo tôi đánh lại? Tôi không thích làm chiến thần điểm số đâu.”

Trần Xuyên: “Sẽ không đâu, tin tôi đi.”

Ngu Ngư: “Ồ.”

Còn lâu cô mới tin.

Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên của mùa mới, kế hoạch leo rank của đội năm người còn chưa kịp thành công đã sụp đổ. Chẳng muốn chuốc thêm bực bội, Ngu Ngư lấy lý do buồn ngủ, thẳng thừng chặn đứng mọi trận đấu tiếp theo.

Một cái kết chóng vánh, chẳng khác nào “cắt sóng” đột ngột.

Thực ra, cô không tức giận.

Chỉ đơn giản là không muốn tiếp tục chuỗi thua, cũng chẳng còn hứng tranh luận với Trần Xuyên.

~

Sau khi tắm rửa và dưỡng da, tâm trạng cô tốt hơn hẳn.

Kế hoạch của cô là đọc sách một lát rồi đi ngủ.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại vang lên một tiếng “ting”.

Tin nhắn từ Tô Điệp.

[Chuỗi thắng liên tiếp, lên Thách Đấu, không thua trận nào cả.]

[Hình ảnh.]

[Hình ảnh.]

Cô nhấn mở hình ảnh.

Một chuỗi MVP (chỉ số sát thương, hỗ trợ, hạ gục, chiến thuật) rực rỡ, lịch sử đấu toàn thắng, bảng điểm đỏ rực.

Quả thực đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tị.

Kéo lên trên, cô mới phát hiện Tô Điệp từng nhắn hỏi liệu cô có muốn vào trận không.

Giờ nhìn lại, cô mới cảm thấy hối hận.

Ngu Ngư: [Trên đời không có thuốc hối hận.]

Tô Điệp: [Hả? Em thua à? Tôi thấy em vẫn còn ở Tinh Diệu III mà?]

Ngu Ngư: [… Dao của tôi bị rớt tỷ lệ thắng rồi.]

Tô Điệp: [Mùa mới khó đánh thật. Đây không phải lỗi của em. Đừng để tâm quá.]

Ngu Ngư: [Không. Chủ yếu là nhìn bảng điểm của anh xong, tôi mới thấy khó chịu hơn thôi.]

Tô Điệp khẽ nhướng mày, cảm thấy cách nói chuyện của cô thật thú vị.

Tô Điệp: [Vậy mai em có muốn đánh với tôi không?]

Ngu Ngư: [Sao phải đợi mai? Hôm khác không bằng bây giờ luôn.]

Tô Điệp: [Hả?]

Ngu Ngư: [Lên game được không? (❤️)]

Anh nhìn chằm chằm vào biểu tượng trái tim nhỏ kia. Cảm giác mơ hồ trong lòng bấy lâu nay bỗng chốc lại trỗi dậy.

Tô Điệp: [Được rồi, chơi với em một lúc.]

Rõ ràng vừa mới thoát game xong.

Nhìn dòng tin nhắn chuẩn mực kia, Ngu Ngư khẽ thở dài. Nhưng hôm nay, cô không còn hứng thú học theo phong cách của anh ta nữa.

Cô chỉ muốn lấy lại tỷ lệ thắng cho Dao

Ngu Ngư: [Lên đi.]

Vậy là Tô Điệp chơi cùng cô đến tận một giờ sáng. Chỉ khi thực sự không chịu nổi nữa, mí mắt sụp xuống, cả hai mới cùng nhau thoát game.

Tổng cộng đánh năm trận.

Ngoại trừ một trận gặp phải hai người afk (treo máy}, cả bốn trận còn lại đều thắng.

Hơn nữa, trận nào cũng đều là Tô Điệp gánh team.

Đối thủ toàn là cao thủ top bảng xếp hạng. Bốn người vây công, liên tục dồn sát thương, vậy mà vẫn không gϊếŧ nổi anh ta.

Thậm chí, anh còn phản công, lật ngược tình thế, hạ gục một mạng của đối phương.

Khi theo sát anh, tận mắt chứng kiến cảnh Tô Điệp xoay chuyển cục diện từ bất lợi sang áp đảo, cô mới thực sự hiểu vì sao anh được gọi là “Hải vương”.

Những người chơi xạ thủ giỏi luôn có sức hút đặc biệt.

Mang theo cảm giác áp đảo, như thể dù có rời vào bất kỳ tình huống nào, chỉ cần họ còn sống thì vẫn có thể giành chiến thắng.

Trước khi thoát game, cô khẽ ngáp một cái. Giọng nói mềm mại, phảng phất sự lười biếng, vì bị cơn buồn ngủ mà như vương lên một lớp sương mỏng.

“Tô Điệp, nếu không có anh, hôm nay tôi chắc chắn bực đến mất ngủ.”

Nói rồi, cô lại ngáp thêm một cái nữa.

Bên kia, Tô Điệp bật cười.

“Ngủ muộn thế này, mai em dậy nổi không?”

“Không dậy nổi thì ngủ trễ hơn thôi.”

Anh tò mò hỏi: “Em không đi học à? Mười tám tuổi chắc là sinh viên năm nhất rồi nhỉ?”

Anh từng nói với cô rằng mình đang học năm ba, nhưng không ở ký túc xá.

“Ồ.”

Cô đáp lại rất tự nhiên:

“Tôi bị bệnh nên xin nghỉ.”

Giọng điệu bình thản, không hề mang theo chút đáng thương nào. Chỉ đơn thuần là một câu nói trần thuật.

Nói xong, Ngu Ngư bỗng nhớ đến câu “Đá núi khác cũng có thể mài ngọc”, rồi nghĩ đến Tô Điệp.

Cô suy nghĩ một lát, sau đó bất chợt nói thêm một câu:

“Anh đừng có bị ốm.”

Không phải là mấy lời quan tâm thông thường kiểu “mặc ấm vào, giữ gìn sức khỏe”, mà đơn giản chỉ là một câu thẳng thắn, không vòng vo.

“Anh đừng có bị ốm.”

Vừa nghe thấy câu đó, Tô Điệp sững người.

Sau đó, anh bỗng nhận ra nhịp tim mình đập nhanh hơn trước.